Nghe vậy, trái tim Giang Ngọc Thục đập thình thịch. May mà nét mặt của nàng ta vốn đã ốm yếu, không thì với phản ứng hiện tại, chắc chắn sẽ bị Vương gia nghi ngờ.
“Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Đều do thϊếp thân thất trách, thϊếp thân nhất định sẽ sai người điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Giang Ngọc Thục ra vẻ bình tĩnh nói.
“Không cần, dù sao bây giờ nàng cũng đang mang thai, lại động thai khí, chuyện này, bổn vương đã phái Quan Sơn đi kiểm tra.”
Giang Ngọc Thục lập tức sợ hãi, vội nói: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Vương gia cần gì phải xé to như thế?”
“Nàng cho rằng đây là chuyện nhỏ hả?” Hắn nhíu mày, cực kỳ bất mãn.
Giang Ngọc Thục nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy nàng ta như vậy, Duệ Vương cũng không ép hỏi nữa, nhưng hắn cũng không còn kiên nhẫn, bèn nói như thể đã hạ quyết tâm: “Bổn vương ở bên ngoài cẩn thận từng li từng tí, chuyện trong phủ, nếu Vương phi không thể dẹp yên thì bổn vương thấy Liễu Trắc phi là người có năng lực, chi bằng để nàng ấy giúp nàng cùng nhau xử lý công vụ.”
Giang Ngọc Thục lại càng kích động, bất chấp những thứ khác mà lập tức ngồi dậy, liên tục từ chối: “Vương gia, chuyện này thϊếp thân không đồng ý. Liễu Trắc phi xuất thân thương hộ, cho dù được làm Thứ phi cũng đã là coi trọng nàng ta. Vương gia trọng dụng Liễu gia, thϊếp thân khó mà nói gì, vị phân Trắc phi đã là không hợp quy củ rồi, chẳng lẽ ngài còn định cho nàng ta cùng ngồi cùng ăn với thϊếp thân sao?”
“Chờ khi nào nàng thuận lợi sinh hạ hài tử, nàng ấy tất nhiên là không cần giúp nàng nữa. Cứ thế đi. Đêm khuya rồi, nàng nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong, Duệ Vương đứng dậy rời đi.
Hắn vội vàng trở về, một đường phong sương mệt mỏi, chính là vì tham gia thọ yến ba ngày sau của Hoàng hậu, lại không ngờ mình mới rời đi mấy ngày mà Vương phủ đã không yên ổn đến mức này. Có lẽ nếu tối nay mình không về, chỉ sợ đám thị thϊếp thông phòng ở Tây Uyển đều sẽ bị rắn độc cắn.
Nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy tâm trạng phiền muộn.
Duệ Vương trở về phòng ngủ của mình, Cẩm Tâm đã ngủ từ lâu. Hắn không đánh thức nàng mà ôm nàng cùng ngủ.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng vào phủ, hai người cùng nhau nằm trên giường mà không làm gì hết.
Sáng sớm, Cẩm Tâm tỉnh dậy, thấy hắn thế mà lại dậy sớm, thậm chí đã mặc y phục, nàng vội vàng đứng dậy định hầu hạ, lại bị hắn đè ngồi lại trên giường.
“Chân nàng bị thương không nên đứng dậy, lát nữa bổn vương sẽ gọi Ngự y đến đây khám cho nàng.”
Nghe vậy, Cẩm Tâm tiến lên ôm eo hắn: “Tỳ thϊếp đa tạ Vương gia đã săn sóc.”
Cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực, hắn không khỏi khô nóng, nhưng không đẩy nàng ra mà cố kìm nén xúc động, cố gắng hạ giọng, nói: “Nàng còn tiếp tục ôm bổn vương kiểu này thì sẽ chậm trễ bổn vương vào triều.”
Nàng đành phải buông hắn ra, hầu hạ hắn mặc y phục, đeo thắt lưng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng nghiêm túc cài thắt lưng cho mình, nghĩ đến thân phận của nàng, không khỏi tò mò mấy năm nay nàng sống như thế nào.
“Nàng là thứ nữ của Tề Viễn Hầu phủ, chẳng nhẽ mấy năm nay, nàng chưa bao giờ đòi lại thân phận vốn nên thuộc về mình sao?”
Câu hỏi của hắn khiến động tác của nàng khựng lại, sau đó cười khổ: “Mấy năm trước thϊếp vẫn cùng mẫu thân sống ở nông thôn, cuộc sống cũng coi như vui sướиɠ. Mẹ con thϊếp cho rằng phụ thân là thư sinh nghèo khổ, thậm chí mẫu thân còn cố gắng làm đồ thêu để dành dụm tiền cho phụ thân đi thi. Sau này phụ thân nói sẽ cho mẫu thân một danh phận, mẹ con thϊếp mới biết phụ thân lại là Tề Viễn Hầu cao cao tại thượng.”