Thuốc đủ dùng 3 ngày, vậy nên nàng sẽ không bị sốt thêm lần nữa. Chỉ có điều thương thế thật sự quá nặng, sau mấy ngày thế mà lại chảy mủ, xem ra rất nghiêm trọng. Không còn cách nào khác, Cẩm Tâm đành phải tiếp tục xin thuốc của Văn Nguyệt.
“Thuốc này quả thực không tồi, chắc hẳn vết thương trên chân của chủ tử sẽ không bị chuyển biến xấu nữa.” Bôi thuốc xong, nhìn vết thương kết vảy, Liên Dung vui mừng cười nói.
Cẩm Tâm gật đầu: “Quả thực không tồi, ta nợ Liễu Trắc phi hai lần ân tình, lần này nàng ấy thậm chí đã cứu mạng ta, dù sao ta cũng nên làm gì đó để trả ơn cho nàng ấy.”
Liên Dung nhìn ánh mắt của nàng, hiểu được ý nàng, rất ăn ý tiến lại gần nghe lời dặn của nàng.
“Đây là 20 lượng bạc, ngươi ra ngoài tìm thuyết thư tiên sinh lan truyền chuyện mẫu thân của ta được nâng lên di nương ra bên ngoài. Đây là một bộ thoại bản, ngươi giao cho thuyết thư tiên sinh, cứ kể chuyện theo nội dung trong này.”
Thấy Cẩm Tâm lấy một cuốn vở nhỏ, Liên Dung nói: “Không cần nhiều tiền đến thế đâu, chỉ cần 10 lượng bạc là đủ.”
“Tiền nhiều làm việc cũng dễ hơn, bảo thuyết thư tiên sinh đọc xong thì tiêu hủy cho ta. Nhớ cải trang cẩn thận, đừng để người khác nhận ra ngươi, vất vả cho ngươi.”
Liên Dung cũng không chối từ. Hiện giờ chủ tử đang rất gian nan, mỗi bước đi đều phải không sai lầm mới được.
Lúc này nàng không có tiền, còn phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Liên Dung làm việc rất lưu loát, đến chiều đã tìm được người đáng tin cậy, lan truyền chuyện này ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, trên đường phố đã bắt đầu đồn đãi ầm ĩ.
Khi Hầu phủ hay tin thì thuyết thư tiên sinh đã kể đi kể lại câu chuyện này suốt mấy lần, thu hút không thích trà khách đến quán trà nghe kể chuyện.
Sau khi nghe tin, Giang phu nhân tức giận đến nỗi nằm trên giường không dậy được.
Bà ta vẫn luôn sĩ diện, áp chế mẹ con An thị làm nô tỳ nhiều năm, bây giờ lại bị mọi người lan truyền hành vi đố phụ của mình, chẳng những ép người ta làm nô bộc mà còn ngược đãi người ta, nghiễm nhiên đã trở thành kẻ ác. Cả Kinh thành đều biết bà ta không chiếm được trái tim của phu quân, chỉ dám trút giận lên đầu kẻ yếu.
Giang Ngọc Thục nghe tin mẫu thân sinh bệnh thì vội vàng về phủ vấn an, từ đó cũng biết người bên ngoài đều biết được gièm pha của Hầu phủ, tin đồn lan truyền ồn ào huyên áo.
Sau khi hồi phủ, nàng ta vội sai người đi hỏi thăm tình hình gần đây của Mai Hương cư.
Sau khi bên phía Tê Loan viện phái người đi hỏi thăm thì mới biết Cẩm Tâm không có trở ngại gì, chẳng qua không thể di chuyển, Giang Ngọc Thục không khỏi bực bội.
Mấy ngày nay, Cẩm Tâm vẫn kiếm cớ bị bệnh nặng không dậy được, người được phái đi hỏi thăm trở về cũng nói nàng gần như không xuống giường, trông như thể sắp ốm đến nơi, hôm nay đi xem thì thấy hình như người đã khỏe lên, chẳng qua chân bị tổn thương nặng.
“Thế mà vẫn chưa chết, tiện mệnh đúng là cứng rắn.” Giang Ngọc Thục vỗ bàn, hừ một tiếng.
“Chẳng qua chân của nàng ta chỉ sợ đã phế bỏ, nghe nói bị thương rất nặng, đi đường cũng không được, đều chảy mủ.” Kiều Nhi khẽ nói.
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục giãn mày, vẫy tay gọi Kiều Nhi. Kiều Nhi vội vàng lại gần trước mặt Giang Ngọc Thục.
“Bắt mấy con rắn độc, tranh thủ ban đêm thả vào sân của nàng ta, làm cho nàng ta biến mất trước khi Vương gia trở về.”
Kiều Nhi gật đầu, vội vàng đi tìm người đáng tin cậy làm chuyện này.
Giang Ngọc Thục cứ thấy l*иg ngực nghẹn ứ, nghĩ đến chuyện Hầu phủ nâng di nương cũng tương đương với chính danh cho Giang Cẩm Tâm, nàng đã không còn là tiện nô, mà là thứ nữ Hầu phủ, còn nói Giang phu nhân ngược đãi mẹ con các nàng nhiều năm, bên ngoài đã đồn ầm ĩ khắp nơi.