Lần trước đã trái với bản tâm của nàng ấy. Trong Vương phủ này, nàng ấy vốn dĩ không mong được sủng ái hay danh phận gì, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền, nàng ấy đều dùng tiền, không muốn đắc tội bất cứ kẻ nào.
Liễu gia không có thứ gì khác, chỉ có tiền nhiều nhất. Vương gia coi trọng nàng ấy cũng là vì vậy, Vương phi cũng biết nàng ấy rất bổn phận, lại chịu tiêu tiền giải quyết công việc nên mới đối xử rộng rãi với nàng ấy hơn đôi chút.
Giang Cẩm Tâm người này, vừa nhìn đã biết dã tâm không nhỏ, tuy rằng đáng thương, nhưng nàng đã trở thành kẻ thù chung của Vương phi và Cao Trắc phi, Liễu Trắc phi không muốn nhúng tay vào.
Liễu Trắc phi đang định sai người ra ngoài từ chối thì Liên Dung đã vội vã tiến vào, quỳ trước mặt Liễu Trắc phi, vội nói: “Liễu Trắc phi, van ngài hãy cứu chủ tử nhà nô tỳ, ngài ấy thật sự bị sốt rất cao, nếu không có thuốc thì sẽ chết mất.”
Nghe vậy, Liễu Trắc phi nhíu mày đứng dậy, đang định quát hỏi hạ nhân sao không ngăn cản Liên Dung, ngay sau đó lại nghe Liên Dung nói: “Chủ tử của nô tỳ nói rằng, chỉ cần ngài chịu cứu ngài ấy thì ngài ấy bằng lòng giúp ngài đối phó với Cao Trắc phi và Vương phi.”
Nghe đến đây, Liễu Trắc phi lại ngồi xuống: “Hiện giờ chủ tử nhà ngươi sắp không giữ được tính mạng của mình, có bản lĩnh gì mà đối phó với người khác? Hơn nữa, xưa nay ta và Vương phi không thù không oán, vì sao lại phải đối phó với nàng ta?”
“Thực ra chủ tử của nô tỳ là thứ nữ của Tề Viễn Hầu phủ, bởi vì hôm nay hồi phủ xảy ra xích mích nên mới bị Vương phi oán hận. Còn một chuyện nữa, chủ tử bảo nô tỳ nói cho ngài biết, thực ra lần trước ngài bị sẩy chân ở hoa viên là do Vương phi làm, ngay cả hài tử của Cao Trắc phi cũng bị Vương phi hãm hại.”
Nghe vậy, Liễu Trắc phi cả kinh đứng bật dậy: “Chủ tử của ngươi có bằng chứng gì không?”
“Tất nhiên là không có. Chuyện này đã trôi qua rất lâu, ngài ấy cũng vô tình nghe thấy Vương phi trò chuyện với chủ mẫu lúc ở nhà nên mới biết.” Liên Dung giải thích.
Sắc mặt Liễu Trắc phi liên tục thay đổi, nhớ đến hài tử ấy, nỗi ấm ức trong lòng nàng ấy vẫn không thể tan biến, đau lòng như cắt. Nàng nhớ lại hồi ấy mình được người khác dẫn đến hoa viên ngắm hoa, hạ nhân bên cạnh nàng bị Vương phi gọi đi, đúng lúc chỗ đó có một mảng rêu xanh, bị nước mưa tẩy rửa, nàng ngã xuống đất, nhưng không có ai đi ngang qua.
Cứ như vậy, nàng đau đến nỗi ngất xỉu, hài tử cứ thế bị sẩy mất.
Không phải nàng chưa từng nghi ngờ Vương phi, bởi vì thị nữ đó là do Vương phi đưa đến chỗ nàng. Sau khi xảy ra chuyện, thị nữ lập tức rơi xuống hồ chết đuối.
Bây giờ được chứng thực, nước mắt của nàng lập tức rơi lã chã như mưa. Khi ấy nàng đã mang thai 3 tháng, y nữ nói thằng đó là bào thai nam.
Sau một hồi lâu, Liễu Trắc phi mới thoát khỏi cảm xúc u ám, nói với Ngân Hạnh bên cạnh mình: “Mời Văn Nguyệt đến đây, theo Liên Dung đến Mai Hương cư. Đi lại khẽ khàng, đừng làm kinh động bất cứ kẻ nào.”
Không lâu sau, Liên Dung dẫn Văn Nguyệt đến Mai Hương cư.
Văn Nguyệt xuất thân từ y đạo thế gia, đời đời hành nghề y, vì trả lại ân tình mới theo Liễu Trắc phi đến Vương phủ này, tất nhiên là y thuật khỏi phải bàn, không thua kém Ngự y trong cung là bao.
Sau một phen chẩn trị, nàng ấy kê đơn thuốc, lại đắp thuốc cho vết thương ngoài da. Đến hơn nửa đêm, cuối cùng Giang Cẩm Tâm cũng hạ sốt.