Nghe vậy, Cẩm Tâm rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Vốn dĩ một canh giờ là về đến Vương phủ, nhưng xe ngựa đi một chút rồi lại dừng, kéo dài suốt hai canh giờ mới đến. Cẩm Tâm ở trong xe ngựa, nhận hết sự tra tấn từ ngôn ngữ đến thể xác.
Lúc xuống xe ngựa, đầu gối của nàng mềm nhũn, hoàn toàn không thể đứng dậy. Đám người Giang Ngọc Thục đều rời đi, nàng mới chậm rãi bước xuống từ tấm đinh, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Thấy vậy, Liên Dung vô cùng hoảng sợ, vội vàng lên xe ngựa đỡ nàng đứng dậy, đau lòng đến nỗi bật khóc.
Trước cổng, Giang Ngọc Thục hừ lạnh quay đầu nhìn các nàng, vẻ mặt khinh miệt, xoay người vào Vương phủ.
Cẩm Tâm ngước mắt nhìn bóng lưng các nàng, dựa vào người Liên Dung chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta không sao, ngươi đi hỏi thăm chung quanh xem có phải Vương gia thật sự rời khỏi thành rồi không.”
Không còn cách nào khác, Liên Dung dàn xếp ổn thỏa cho Cẩm Tâm rồi lập tức đến Thanh Phong đài hỏi thăm, nghe tin Vương gia thật sự rời đi, chỉ sợ lúc này đã ra ngoài thành.
Nghe vậy, Cẩm Tâm thở dài một tiếng, bảo nàng ấy đi mời đại phu giúp mình.
Lúc ra ngoài, Liên Dung lại bị tên gác cổng ngăn cản. Đương nhiên đối phương nhận được mệnh lệnh nên mới dám khó xử Liên Dung. Giằng co hồi lâu, Liên Dung vẫn không thể ra ngoài. Bất đắc dĩ, Cẩm Tâm đành phải tự bôi thuốc cho mình.
Đến nửa đêm, Cẩm Tâm lại bị sốt vì vết thương trên chân, sốt đến nỗi cả người mơ màng, không có ý thức, khiến Liên Dung hoảng sợ.
Trong phòng của các nàng không có thuốc, cứ tiếp tục chịu đựng thì không được, Liên Dung đành phải đến Tê Loan viện cầu tình, mong Vương phi khai ân, mời đại phu đến đây khám bệnh cho Cẩm Tâm.
Lúc này, Kiều Nhi bước ra, chỉ vào Liên Dung nói với hai tên gia đinh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng nhẽ các ngươi cứ thế trơ mắt nhìn con tiện tỳ này quấy rầy yên tĩnh của Vương phi, làm tổn thương hoàng tôn sao? Các ngươi có đền nổi không?”
Nghe thấy thế, hai tên gia đinh lập tức tiến lên lôi Liên Dung ra khỏi sân. Thấy Liên Dung vẫn muốn nói chuyện, gia đinh tiến lên đe dọa: “Ngươi còn dám nhiều lời thì đừng trách chúng ta không khách khí! Mau cút đi!”
Liên Dung khóc lóc thương tâm. Nếu hôm nay nàng ấy không thể mời được đại phu thì chỉ sợ chủ tử của nàng ấy sẽ sốt cao đến nỗi hư đầu óc.
Lúc trở về Mai Hương cư, Liên Dung áy náy vô cùng, nhìn Cẩm Tâm bị sốt đến nỗi cả người mơ mơ màng màng.
Cẩm Tâm cũng biết cảnh ngộ của mình lúc này, thấy Liên Dung trắng tay mà về, nàng liền biết Giang Ngọc Thục muốn ra tay tàn nhẫn.
Bởi vì mẫu thân của nàng được nâng lên làm di nương, Giang Ngọc Thục muốn gϊếŧ mình.
Chết bệnh là cách chết tốt nhất.
Nhưng nàng không thể chết.
“Liên Dung, ngươi đến Vọng Nguyệt cư tìm Liễu Trắc phi, chắc chắn bên cạnh nàng ấy có y sư và thuốc. Ngươi cứ nói, ta bằng lòng giúp nàng ấy đối phó với Cao Trắc phi.”
“Nếu ngài ấy không chịu thì sao?” Liên Dung lo lắng hỏi.
“Ngươi lại đây, ta nói chuyện này với ngươi.” Nàng mệt mỏi ngẩng đầu, gọi Liên Dung đến gần mình để mình tiện nói chuyện, không cần tốn nhiều sức.
Sau khi nghe xong, Liên Dung liên tục vâng dạ, ngay trong đêm tối đến Vọng Nguyệt cư của Liễu Trắc phi. Lúc này, Liễu Trắc phi vẫn chưa đi ngủ, đang đọc một cuốn sách, nghe nha hoàn truyền lời, nàng ấy nhất thời nhíu này.
Liên Dung bị Tê Loan viện đuổi ra ngoài gây ra động tĩnh không nhỏ, không phải Liễu Trắc phi không biết, nhưng nàng ấy không muốn nhúng tay vào chuyện này.