Mấy ngày nữa là thọ yến của Hoàng hậu, nàng ta vào cung dự tiệc xã giao, chắc chắn sẽ bị đám nữ quyến quan lại bàn tán chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng ta lại cảm thấy l*иg ngực ứ đọng.
Mấy ngày nay Cao Trắc phi vẫn bị giáo tập ma ma trong cung trói buộc để học quy củ, phiền không chịu được. Buổi sáng nàng ta xin nghỉ nửa ngày về nhà, lại nghe được tin đồn của Tề Viễn Hầu phủ. Chuyện liên quan đến Giang Ngọc Thục và Giang Cẩm Tâm, nàng ta lập tức nổi hứng, gọi những người biết chuyện này trong Bá tước phủ hỏi thăm, có người không biết rõ nên lại gọi người hầu ra ngoài nghe ngóng.
Sau khi xác định Giang Cẩm Tâm là thứ muội của Giang Ngọc Thục, tâm trạng nặng nề suốt ngày liền của nàng ta thoáng chốc tan thành mây khói.
Nàng ta vốn không định hôm nay trở về Vương phủ học tập, nhưng nghe được tin đồn động trời cỡ này, không mau mau trở về tuyên dương sao được?
Rõ ràng là muội muội mà cứ bảo là tiện nô, Giang Ngọc Thục này cũng thật là hà khắc.
Sau đó, Cao Trắc phi gọi tất cả thị thϊếp và Thứ phi đến viện của mình, lại mời một thuyết thư tiên sinh đến đây, trau chuốt chuyện của Tề Viễn Hầu phủ một phen, sau đó bắt đầu phát hạt dưa.
Trùng hợp thế nào mà nàng ta lại mời đúng người mà Liên Dung bỏ tiền ra thuê. Hắn ta kể chuyện trong trà lâu cứ phải gọi là nước miếng văng tứ tung, chuyện nhỏ không đáng kể cũng nghe như thể chính hắn ta tận mắt chứng kiến.
Mọi người còn chưa kịp hiểu rõ chuyện này, chỉ cho rằng nghe kể chuyện, bởi vì họ còn chưa biết nguyên hình để đối chiếu. Nhưng khi kể đến đoạn Vương phi nào đó mang thai, để củng cố sự sủng ái của mình mà đưa vị thứ nữ đáng thương này lên giường của Vương gia nhà mình, mọi người lập tức nghĩ đến nhân vật nguyên hình.
Khi Tê Loan viện nghe tin này thì câu chuyện đã kể đến hồi kết, Giang Ngọc Thục nhất thời tức giận đến nỗi chóng mặt, kích động sai người đuổi đám người kia đi.
Nhưng vì cảm xúc quá mức kích động nên nàng ta còn bị động thai khí.
Cả phòng lập tức rối loạn.
Tại tiền viện, câu chuyện đã đến hồi kết, vị thứ muội này bị Vương phi gây khó dễ đến nỗi sắp chết.
Chẳng phải sắp chết hay sao? Nghe nói người ở Mai Hương cư kia, gần như không thể đi đường.
Đám nữ quyến nghe say sưa, liên tục chậc lưỡi lấy làm kỳ. Đúng lúc này, đám bà tử của Tê Loan viện xông đến đây đuổi người.
Thấy thế, Cao Trắc phi đứng trước mặt đám bà tử, nét mặt tràn đầy kiêu căng ngạo mạn: “Hà ma ma, cho dù ngươi là nãi mụ, nhưng muốn thể hiện thân phận thì cũng nên nhìn xem đây là nơi nào chứ.”
“Cao Trắc phi, ngài mời ngoại nam vào phủ, chuyện này còn chưa báo cáo với Vương phi, lại lén mời các chủ tử đến đây tiếp xúc với ngoại nam, thế là không hợp quy củ. Chẳng lẽ giáo tập ma ma chưa dạy quy củ cho ngài sao?” Sắc mặt Hà ma ma lạnh lùng, thái độ cường thế.
Nhưng Cao Trắc phi không sợ bà ta. Nàng ta hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, không chịu nhượng bộ: “Người ta ăn miếng cơm này, ta cũng thưởng miếng cơm này cho hắn, hắn đến đây làm cho mọi người vui vẻ, không phải lén lút tiếp xúc, càng không mắt đi mày lại, thế thì vi phạm chuyện gì? Chẳng nhẽ Vương gia chưa bao giờ nghe thuyết thư hay sao? Trong phủ này ngột ngạt biết bao, ta muốn cho mọi người vui vẻ lên thì có vấn đề gì không?”
Nghe vậy, sắc mặt Hà ma ma lập tức sa sầm: “Cao Trắc phi, ai chẳng biết chút tâm tư kia của ngài? Nếu ngài không chịu mời đám người này rời đi thì coi chừng Vương gia trở về sẽ mời thêm mấy giáo tập ma ma đến đây để ngài học quy củ thêm mấy ngày.”