“Sai lầm duy nhất của nó là đầu thai vào bụng con tiện nhân này! Khiến ngươi công khai chúng trước mặt mọi người, sỉ nhục ta! Nó bị trừng phạt đều là vì ngươi! Chẳng lẽ Hầu gia vẫn chưa hiểu rõ hay sao?” Nói đến cuối cùng, Giang phu nhân ngược lại chất vấn ông ta, trào phúng châm biếm nhìn ông ta.
Nghe vậy, Tề Viễn Hầu chột dạ, mấy lần muốn nói mà lại nhịn xuống.
Mặc dù Tề Viễn Hầu tiếp nhận tước Hầu nhưng lại không có tài năng gì. Nhờ sự che chở của tổ tiên, ông ta cũng chỉ tìm được một chức quan không lớn không nhỏ trong triều đình, không có thực quyền gì. Ông ta kiêng kỵ Giang phu nhân đến nước này là vì nhà mẹ đẻ của Giang phu nhân là mẫu tộc của Thái hậu, Thái hậu là cô mẫu của bà ta. Nếu không nhờ điểm này thì suốt bao nhiêu năm qua bà ta ngang ngược kiêu ngạo, Tề Viễn Hầu cũng sẽ không nhịn bà ta.
Thấy dáng vẻ co đầu rụt cổ của phụ thân, Cẩm Tâm biết ngay, chuyện này vẫn phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ta một phen.
“Hầu gia, nếu hôm nay ngài cứ thế bỏ qua chuyện này thì ngày mai, trên phố sẽ nói ngài sợ vợ, nhu nhược vô dụng.”
Nghe vậy, Tề Viễn Hầu nhíu mày: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ta bảo là sẽ bỏ qua hồi nào?”
“Thế thì phụ thân hãy chứng minh cho chúng ta nhìn xem, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của Hầu phủ này? Nếu là phu nhân làm chủ thì ta không còn lời nào để nói, ngày mai ta sẽ cầu tình với Vương gia, ban cho mẫu thân ta được tự do.”
Câu nói của nàng chọc Giang phu nhân cười lạnh một tiếng, tràn đầy trào phúng nhìn Cẩm Tâm: “Con tiện tỳ nhà ngươi có phải đã quên mất, tại Duệ Vương phủ, ai mới là chủ mẫu không hả?”
“Ta không quên, nhưng nếu không giải quyết chuyện này, ta sẽ tuyên dương gièm pha của Hầu phủ với bên ngoài, khiến khắp thiên hạ biết Tề Viễn Hầu phủ đã khắt khe mẹ con chúng ta như thế nào.” Cẩm Tâm cắn răng nói.
“Ngươi dám!” Nghe vậy, Tề Viễn Hầu lập tức hét lên.
“Trừ phi các ngươi gϊếŧ ta ngay bây giờ! Không thì ta đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc!” Nàng không hề sợ hãi, ánh mắt kiên định nhìn mỗi người, đứng thẳng lưng, trở nên rất có sức mạnh.
Nghe vậy, Tề Viễn Hầu nhìn về phía Giang phu nhân. Mặc dù bà ta vô cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không gọi người hầu tiến lên làm gì Cẩm Tâm.
Lúc này Cẩm Tâm đang được sủng ái, Hầu phủ quả thực không thể xử lý nàng. Một khi đυ.ng vào nàng, chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ Duệ Vương.
“Ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn giải quyết thế nào?” Giang phu nhân cắn răng hỏi.
Cẩm Tâm đỡ An thị đứng dậy, nhìn về phía Tề Viễn Hầu: “Ta muốn phụ thân nâng mẫu thân của ta lên di nương. Chút yêu cầu nhỏ ấy không quá đáng đâu nhỉ?”
Chỉ khi nào mẫu thân có thân phận di nương thì nàng mới được coi là tiểu thư Hầu phủ, thoát khỏi thân phận gia nô, mới có chỗ đặt chân trong Vương phủ.
Không phải nàng không nghĩ đến chuyện giúp mẫu thân rời đi, nhưng tiểu đệ là hài tử của Hầu phủ, Giang Thiên Thành sẽ không cho cậu bé rời đi, nâng lên di nương là phương pháp tốt nhất.
Tề Viễn Hầu đương nhiên không có ý kiến, nhưng ông ta vẫn theo bản năng nhìn về phía Giang phu nhân.
Giang phu nhân nhìn chằm chằm vào Cẩm Tâm, gằn từng chữ: “Được, thế thì nâng lên di nương.”
Sau đó, bà ta nhìn về phía Tề Viễn Hầu, âm dương quái khí nói: “Chúc mừng Hầu gia, cuối cùng một nhà bốn người các ngươi cũng được danh chính ngôn thuận.”
Sau khi nghe nói chuyện này, Giang Ngọc Thục nổi trận lôi đình, vội vàng xông ra, nhưng lại bị Giang phu nhân kịp thời chạy đến an ủi.