“Mẫu thân, ngài hồ đồ à? Tại sao ngài lại đồng ý nâng tiện phụ kia lên di nương? Tại sao lại cho bà ta danh phận?” Giang Ngọc Thục tức giận đến nỗi giậm chân, ấm ức đến nỗi bật khóc.
Cho An thị danh phận thì Giang Cẩm Tâm sẽ trở thành thứ muội của nàng ta, không còn là tiện tỳ bình thường ở Vương phủ, cũng là quý thϊếp có thân phận. Vậy thì những lời nói, hành vi mà lúc trước mình từng làm trở thành cái gì? Đám tiện nhân trong Vương phủ kia sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào?
Nhất là Cao Trắc phi, chắc chắn nàng ta sẽ cười nhạo mình, về sau mình sẽ biến thành trò cười trong Vương phủ.
Giang phu nhân kéo tay nàng ta ngồi xuống.
“Ta làm vậy cũng đều là vì ca ca và đệ đệ của con. Hiện giờ chúng ta chưa thể đυ.ng vào tiện tỳ đó, không ngờ nàng ta lại dám tung chuyện này ra bên ngoài. Nếu nàng ta thật sự kể hết chuyện này ra bên ngoài thì tương lai huynh trưởng và đệ đệ của con biết làm mai như thế nào đây?”
“Chẳng nhẽ mẫu thân mặc kệ con chết hay sống sao?” Giang Ngọc Thục tức giận chất vấn.
“Ta chỉ tạm thời nâng danh phận cho bà ta mà thôi, chẳng phải tính mạng của chúng vẫn nằm trong tay ta hay sao? Cũng tại ta thất sách, không ngờ nàng ta lại dám dùng chiêu này. Sau khi trở về, con nghĩ cách làm cho nàng ta biến mất, lại giá họa cho người khác, vậy thì sẽ không còn gì phải lo ngại nữa. Hai mẹ con tiện phụ đó, chờ bên phía con xử lý xong xuôi, ta cũng sẽ giải quyết chúng, chẳng là kế sách tạm thời mà thôi, con đừng vì chuyện nhỏ như thế mà làm tổn thương tiểu hoàng tôn.”
Nghe mẫu thân khuyên nhủ một phen, Giang Ngọc Thục mới yên lòng. Chẳng qua nghĩ đến chuyện sau ngày hôm nay, thân phận thứ nữ Hầu phủ của Giang Cẩm Tâm truyền về Vương phủ, tất cả đám tiện nhân trong Vương phủ nhất định sẽ cười nhạo mình. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nàng ta chỉ muốn gϊếŧ chết Giang Cẩm Tâm ngay lập tức.
Bên này, Tề Viễn Hầu cùng An thị về sân, Cẩm Tâm nói với Tề Viễn Hầu: “Phụ thân, nếu phu nhân đã đồng ý nâng mẫu thân của ta lên thϊếp thất thì mong rằng sau này, phụ thân hãy che chở mẫu thân nhiều một chút.”
Lúc này Tề Viễn Hầu đang tràn đầy đau lòng áy náy nhìn vết thương tràn đầy trên người nhi tử, không so đo sự nghi ngờ trong giọng nói của Cẩm Tâm.
“Đây là tất nhiên. Hôm nay ta sẽ làm chủ, ban Thính Phong các cho mẹ con các nàng. Giờ thì con đã yên tâm chưa?”
“Vẫn chưa được. Phụ thân, ta muốn ngài che chở mẫu thân ta, không thì dù bà ấy được làm di nương, cuộc sống vẫn sẽ rất gian khổ, tiểu đệ cũng phải đối mặt với nhiều ác ý hơn. Làm nam nhân, chẳng lẽ ngài thật sự chấp nhận bị một nữ nhân đè đầu cưỡi cổ mãi như vậy sao?”
Thực ra Cẩm Tâm biết rằng, Giang Thiên Thành vẫn rất bất mãn Giang phu nhân, nhưng ông ta vừa áy náy với Giang phu nhân, lại vừa ỷ lại vào thế lực mẫu tộc của Giang phu nhân. Ông ta cũng đang có ý định lấy lại quyền làm chủ, rất cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tự trọng của ông ta.
Giang Thiên Thành hừ một tiếng: “Ai bảo ta sợ bà ấy? Ta chỉ cảm thấy có lỗi với bà ấy nên nhường nhịn bà ấy mà thôi. Lần này mẹ con họ thực sự quá đáng, ta nhất định sẽ không để họ tiếp tục xằng bậy nữa.”
“Phụ thân anh minh, nếu có cơ hội, con nhất định sẽ nói tốt về phụ thân trước mặt Vương gia nhiều hơn.”
Lời này ngược lại khiến Giang Thiên Thành khinh thường hừ lạnh: “Ta còn không trông cậy vào con. Nữ nhi đích xuất của ta là chính phi, lại mang thai tiểu hoàng tôn, chẳng lẽ tương lai ngài ấy lại không niệm tình ta là nhạc phụ của ngài ấy sao?”