“Giang Cù Hòe, cái tính nết thối hoắc của ngươi chắc bị người khác ghét lắm nhỉ? Chắc chắn lúc ra ngoài, ngươi bị người khác ghét bỏ, không có bản lĩnh đã đành, còn chỉ biết ức hϊếp nhỏ yếu.”
Nghe vậy, Giang Cù Hòe nhất thời nổi giận: “Không có đâu! Ta là đích tử của Tề Viễn Hầu, ai dám không chơi cùng ta? Rõ ràng là vì các ngươi hạ đẳng, từ nhỏ đã là đồ chơi của ta!”
Nói đoạn, nó thả con chó xông lại đây.
Thấy thế, Cẩm Tâm cầm gậy liên tục vung lên, ánh mắt kiên định, dáng vẻ như chuẩn bị đồng quy vu tận. Con chó vừa đến gần, nàng lập tức vung gậy lên đánh nó, sau mấy lần như vậy, chó đen cũng sợ hãi người dũng cảm, thế mà liên tục lùi về sau.
Đúng lúc này, An thị chạy đến, thấy dáng vẻ chật vật của nữ nhi và nhi tử. Giang Cẩm Vinh khóc khàn cả giọng, thấy mẫu thân đến đây, cậu bé càng ấm ức.
Hơn mười ngày không gặp mẫu thân, cậu bé rất nhớ mẫu thân.
An thị tiến lên ôm cậu bé, lại nhìn Cẩm Tâm, tức giận đến nỗi cả người run lên, nhưng lại bất lực.
Động tĩnh bên này bị làm ầm ĩ, Giang Cù Phong chạy đến sân của chủ mẫu ở hậu viện báo tin, Giang phu nhân dẫn người chạy đến đây.
Thấy Giang phu nhân, Giang Cù Hòe cũng gào khóc nhào vào lòng Giang phu nhân: “Mẫu thân, tiện nhân này đánh con, nó còn bảo con tính nết thối hoắc, còn mắng con.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang phu nhân thoáng chốc sa sầm, nhìn về phía An thị đang an ủi hài tử, lại nhìn vẻ mặt không sợ hãi của Giang Cẩm Tâm, hừ một tiếng.
“Đây là trèo lên cành cao, sống lưng cũng cứng hơn, dám giương oai trong nhà ta.” Giang phu nhân cười lạnh.
“Phu nhân, chuyện này là do Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia ngược đãi tiểu đệ của ta mà ra. Chúng còn thả chó cắn người.” Nói rồi, Cẩm Tâm kéo Giang Cẩm Vinh về phía mình, vén xiêm y của cậu bé lên, quần cũng cởi xuống, lộ ra toàn bộ vết thương trên người cậu bé.
Đập vào mắt là vết thương và vết bầm nhìn rợn cả người, làn da trên người gần như không có chỗ nào lành lặn. Vừa thấy phu nhân, Giang Cẩm Vinh đã run cầm cập, không dám đối diện với bà ta mà trốn vào lòng tỷ tỷ.
Giang Cẩm Tâm cũng không có ý định khiến Giang phu nhân sinh lòng thương hại, bởi vì tất cả mọi chuyện vốn là do bà ta sắp đặt. Giang Cù Hòe há mồm ra là tạp chủng, tiện tỳ, nếu không có người dạy dỗ thì sao nó lại thích đùa bỡn một mình Giang Cẩm Vinh?
Nàng nhìn về phía Tề Viễn Hầu đứng bên cạnh Giang phu nhân, quả nhiên sắc mặt của ông ta thay đổi, ánh mắt hiện lên đau lòng. Thấy những vết thương này, An thị hoàn toàn không thể chấp nhận được, ôm đầu hét ầm lên, khiến Cẩm Tâm và Cẩm Vinh đều sợ hãi. Hai tỷ đệ vội vàng an ủi bà ấy, An thị lại gào khóc điên cuồng, xông về phía Tề Viễn Hầu, quỳ xuống van xin ông ta: “Hầu gia, ngài thương hại mẹ con chúng ta đi, thả chúng ta rời đi đi! Vinh Nhi mới mấy tuổi mà đã phải chịu sự tra tấn không như con người này, chẳng nhẽ ngài không thương thằng bé sao? Thằng bé cũng là cốt nhục của ngài cơ mà!”
Nội tâm Tề Viễn Hầu đâu chỉ là xúc động mà còn thất vọng, nhìn Giang Cù Hòe trong lòng Giang phu nhân, ánh mắt giận dữ mà không bùng nổ khiến Giang Cù Hòe sợ hãi.
Giang phu nhân che chở nhi tử sau lưng mình, vẻ mặt không chút sợ hãi, thậm chí còn ngang ngược nhìn Tề Viễn Hầu: “Sao hả? Hầu gia muốn làm tổn thương nhi tử của chúng ta chỉ vì đám nô bộc này thôi à?”
“Đều là cha sinh mẹ dưỡng, nó mới 6 tuổi, nó đã làm việc ác gì mà các ngươi lại ngược đãi nó ra nông nỗi này?” Giọng Tề Viễn Hầu lạnh lùng, tràn đầy châm chọc.