Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 18: Tố cáo như không tố cáo

Thấy dáng vẻ hồn nhiên của nàng, Duệ Vương cười khổ: “Chuyện này có đáng gì? Ngày mai nàng hồi môn đi, vừa lúc, kể từ khi có thai đến nay, Vương phi cũng chưa từng về Hầu phủ đoàn tụ với người nhà lần nào, các nàng cùng nhau trở về là được.”

Nghe vậy, Cẩm Tâm vui mừng quá đỗi, lập tức ôm chầm Duệ Vương, lần này nàng cười thật lòng: “Tỳ thϊếp cảm tạ Vương gia.”

“Mấy thứ này đều là Vương phi đưa đến cho nàng à?” Nhìn trâm cài ngọc trai trên đầu nàng, hắn hỏi.

“Vâng, cũng tại tỳ thϊếp không biết đúng mực, Vương phi an ủi tỳ thϊếp, tỳ thϊếp cũng biết rõ thân phận của mình, sẽ không có lần thứ hai.” Nàng cẩn thận dè dặt trả lời.

Duệ Vương lại cau mày: “Nàng cần gì phải hèn mọn như thế? Chẳng nhẽ sợ bổn vương không làm chủ cho nàng?”

Nghe vậy, vẻ mặt Cẩm Tâm trở nên bối rối kích động, vội nói: “Không phải, chuyện hôm nay, tỳ thϊếp không muốn nhắc lại nữa, chỉ mong xem như chưa từng xảy ra chuyện gì là được, cứ… Coi như đã trôi qua vậy.”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, vẻ mặt trốn tránh, vô cùng nhát gan, khiến trong lòng hắn không thoải mái.

“Nàng không cần xem thấp bản thân như thế. Bổn vương coi trọng nàng, chẳng nhẽ trong phủ này lại có kẻ dám nghi ngờ bổn vương?”

“Tỳ thϊếp biết, tỳ thϊếp là người mà Vương gia coi trọng, tỳ thϊếp không thể khinh thường chính mình.” Nghe vậy, nàng vui sướиɠ cười nói.

Lời này làm dịu bầu không khí, hắn mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn vết thương trên mặt nàng, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia sắc bén.

Lúc này, tại Uyển Nguyệt cư, Cao Trắc phi đã nghe tin Vương gia đến Tây Uyển Mai Hương cư đầu tiên, không khỏi tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình trong phòng, mắng mỏ hạ nhân.

“Ta bảo các ngươi ra tiền viện chờ, thấy Vương gia thì mời đến phòng của ta, thế mà cả đám đứa nào cũng làm việc ngu xuẩn, để cho Vương gia đến phòng của con tiện nhân kia trước! Không biết lúc này nàng ta đang giả vờ đáng thương như thế nào đâu!”

“Chủ tử, ngài đừng giận, giận quá làm mình xấu đi thì không đáng. Ngài nên ngẫm lại cách khiến Vương gia nguôi giận thì tốt hơn.” Đông Cúc bên cạnh nàng ta tiến lên trước an ủi khuyên nhủ.

Nghe vậy, Cao Trắc phi hừ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một con nô tỳ xuất thân đê tiện mà thôi, chẳng lẽ Vương gia sẽ vì nàng ta mà xử lý ta?” Cùng lắm là quở trách mấy câu, đến lúc đó nàng ta nhận lỗi rồi nói mấy câu mềm mỏng là xong.

Cao Trắc phi suy nghĩ rất đơn giản, lại sai người ra cửa canh chừng, thấy người đến đây thì mời vào để nàng ta diễn trò, khóc lóc mấy tiếng, chuyện này sẽ được bỏ qua.

Trước kia, nàng ta từng không ít lần đối xử như vậy với các Thứ phi, thị thϊếp vừa được sủng ái, chẳng qua lần này hơi quá đáng tí xíu mà thôi. Nhưng nàng ta không cho rằng có vấn đề gì, Vương gia chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời mà thôi, quá đáng cũng chẳng sao.

Nhưng chờ suốt một buổi chiều, mãi đến khi trời tối vẫn không thấy có tin tức của Vương gia, Cao Trắc phi vốn đã chuẩn bị cảm xúc để rơi lệ, nhưng chờ mãi mà không thấy người đâu, không khỏi đứng ngồi không yên. Nàng ta phái người đi hỏi thăm, thế mới biết Vương gia đã sang chỗ Vương phi, tối nay sẽ dùng bữa ở bên kia.

Cao Trắc phi nhất thời không thể ngồi yên, định đến Tê Loan viện tìm Vương gia, lại bị Đông Cúc ngăn cản.

“Chủ tử, rõ ràng lúc này Vương gia đang giận dữ nên cố tình làm lơ ngài đấy mà. Bây giờ ngài sang bên đó, chẳng phải sẽ khiến Vương gia khó chịu hay sao?”