Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 17: Hạ quyết tâm

Các nàng lập tức bàn tán xôn xao, hình như hướng gió lại thay đổi.

Lúc rời đi, Kiều Nhi vẫn không quên nhắc nhở Cẩm Tâm: “Giang chủ tử cũng đừng quên lời dặn của Vương phi.”

“Tỳ thϊếp ghi nhớ, nhất định không dám quên.” Cẩm Tâm bình tĩnh trả lời.

Nhìn thứ tốt chất đầy phòng, hình như còn nhiều hơn cả Vương gia ban thưởng, Liên Dung không khỏi tò mò. Chờ đám người Kiều Nhi rời đi, Liên Dung mới dám hỏi: “Vì sao Vương phi lại thưởng cho chủ tử nhiều vật thế này?”

Nhìn đống đồ vật trong phòng, nét mặt Cẩm Tâm trở nên lạnh lẽo, nhưng không trả lời Liên Dung.

Nàng vẫn chưa thể tin tưởng Liên Dung hoàn toàn. Chuyện này, nàng chỉ có thể tiêu hóa một mình.

Giang Ngọc Thục muốn lợi dụng mình đối phó với Cao Trắc phi, nhưng mình sao không phải muốn lợi dụng nàng ta giúp đỡ mình cơ chứ?

Nàng gọi Liên Dung lui ra, sau đó tự nhốt mình trong phòng. Nhìn gương mặt trong gương, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hạ quyết tâm cào thật mạnh.

Ba vệt máu lập tức xuất hiện trên cằm.

Con người không tàn nhẫn thì không thể đứng vững chân. Thứ mà nàng có thể lợi dụng không nhiều, cần thiết phát huy giá trị đến lớn nhất mới được.

Khi về phủ, Duệ Vương đã nghe được toàn bộ đầu đuôi sự việc tại cổng Vương phủ, sắc mặt của hắn thoáng chốc tối sầm, không nói một lời đi thẳng đến Mai Hương cư.

Cẩm Tâm biết Vương gia về phủ sẽ hay chuyện này, bèn bảo Liên Dung ra cổng đứng, nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng vào nhà bẩm báo với mình.

Từ xa, Liên Dung đã nghe được tiếng bước chân Vương gia tiến vào Tây Uyển, vội vàng vào nhà nói với Cẩm Tâm.

Cẩm Tâm ừ một tiếng, nói: “Ngươi đừng tố cáo với Vương gia, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, Vương gia hỏi ngươi thì ngươi cứ kể lại chi tiết chuyện xảy ra hồi sáng là được.”

Liên Dung đáp lại một tiếng rồi đứng lui sang một bên.

Cẩm Tâm giả vờ thong thả bôi thuốc, chờ Vương gia vội vàng tiến vào, đúng lúc thấy nàng bày ra vết thương trên mặt.

Duệ Vương nhìn thấy khuôn mặt của nàng sưng đỏ, mấy vết cào trông rất nghiêm trọng, thậm chí thấy cả da non bên trong, không khỏi đau lòng vô cùng.

Thấy Vương gia tiến vào, Cẩm Tâm vội kinh hãi đứng dậy, quỳ trước mặt hắn: “Tỳ thϊếp xin thỉnh an Vương gia.”

Duệ Vương giơ tay kéo nàng lên, nâng cằm của nàng, cau mày nhìn vết thương, hỏi: “Có đau không?”

Nàng quay mặt sang một bên, mỉm cười đáp: “Tỳ thϊếp đã bôi thuốc, chưa đầy hai ngày sau sẽ khỏi hẳn, không để lại sẹo đâu.”

Nghe vậy, Duệ Vương nghi hoặc nhíu mày: “Chẳng nhẽ nàng không có chuyện gì khác muốn nói với bổn vương?”

Cẩm Tâm biết, hắn đang chờ mình lên tiếng kể khổ.

Nhưng cái khổ này đặt trước mặt hắn, nếu nàng nói ra thì sẽ có vẻ giả vờ giả vịt. Hơn nữa, nàng biết rõ địa bị của Cao Trắc phi, nếu mình kể ra nỗi uất ức của mình, Duệ Vương tất nhiên sẽ đi chất vấn Cao Trắc phi, nhưng cũng chỉ là mấy lời chỉ trích không đau không ngứa mà thôi.

“Chắc chắn Vương gia đã biết chuyện hôm nay, đều là lỗi của tỳ thϊếp, sau này tỳ thϊếp nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa, không dám huênh hoang như trước kia.” Nàng che má, cụp mi mắt đáp lại.

Suy cho cùng thì vẫn là Cao Trắc phi quá quắt, Duệ Vương sủng ái ai thì Cao Trắc phi lại khó xử người đó, đây không phải là lần đầu xảy ra chuyện này.

“Nàng muốn được đền bù thế nào?” Hắn hỏi.

“Bẩm Vương gia, tỳ thϊếp vào phủ cũng đã được nửa tháng, tỳ thϊếp muốn báo tin cho mẫu thân, tỳ thϊếp ở Vương phủ được Vương gia yêu thương, trong lòng tỳ thϊếp vô cùng cảm kích, nhưng chắc hẳn trong nhà vẫn chưa biết tỳ thϊếp đang sống rất hạnh phúc, vậy nên tỳ thϊếp mong rằng Vương gia hãy cho phép tỳ thϊếp viết thư gửi về nhà.” Nàng ngước mắt lên nhìn hắn tràn đầy mong chờ, đôi mắt sáng ngời tràn ngập ngây thơ và hoan hỷ.