Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 16: Lợi dụng lẫn nhau

Mặt ngoài Cẩm Tâm vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, không biết đích trưởng tỷ xưa nay độc ác tàn nhẫn rốt cuộc định làm gì.

“Chuyện mới xảy ra, ta đã nghe nói rồi. Bây giờ ngươi vẫn ổn chứ?” Cuối cùng Giang Ngọc Thục cũng tiến vào chủ đề chính.

Nghe đến đây, trong lòng Cẩm Tâm đã có tính toán, biết nàng ta muốn mượn tay mình đối phó với Cao Trắc phi.

Nàng lập tức ngước mắt, bắt đầu tủi thân nức nở, một giọt lệ lập tức chảy xuống, khiến người ta thấy mà thương xót. Lỡ như Vương gia thấy dáng vẻ này, không đau lòng mới là lạ.

Thực ra Giang Ngọc Thục ghét nhất là khuôn mặt này, mẹ đẻ của Cẩm Tâm cũng có gương mặt như thế này mới khiến phụ thân thường xuyên đến phòng người hầu gặp ba mẹ con họ, chọc mẫu thân của nàng ta thường xuyên rơi lệ.

Phụ thân lừa gạt mẫu thân suốt 11 năm, cuối cùng tiện phụ kia sinh một đứa tiện chủng là nam đinh, phụ thân muốn đón về phủ nên mới nói thật với mẫu thân. Sau khi biết chuyện này, mẫu thân suy sụp mấy lần, mỗi đêm đều khóc đến khi trời sáng.

Hơn mười năm mới nói thật, mà trong suốt mười năm nay, phụ thân còn diễn kịch rất chân thật, che giấu mọi manh mối, khiến mẫu thân chăm lo cho Hầu phủ đến nỗi sức cùng lực kiệt, cuối cùng lại nhận lấy kết quả bị phụ lòng.

Bây giờ, gương mặt này lại mê hoặc trượng phu của mình.

Có điều, giờ phút này nàng ta lại cảm thấy may mắn vì có gương mặt này dụ dỗ trái tim của trượng phu. Chí ít, nàng ta khác với mẫu thân, nàng ta nắm giữ mệnh mạch của Giang Cẩm Tâm, nàng không dám không nghe lời mình.

“Nhìn mà xem, Cao Trắc phi thế mà lại đánh muội ra nông nỗi này. Kiều Nhi, đi lấy Hoan Nhan cao đến đây, gương mặt này không thể bị tổn thương.” Giang Ngọc Thục vội nói.

“Không cần, đa tạ ý tốt của Vương phi, tỳ thϊếp da dày thịt béo, chỉ cần hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn.” Cẩm Tâm từ chối.

“Lấy!” Giọng nói của nàng ta bỗng trở nên cường thế.

Kiều Nhi nhét hộp thuốc vào tay Cẩm Tâm, nàng đành phải cầm chiếc hộp.

“Vương phi, ngài có việc gì thì không ngại nói thẳng, tỳ thϊếp vụng về, ngài làm vậy khiến tỳ thϊếp bất an.” Cẩm Tâm giả vờ bất an nói.

Nhìn dáng vẻ nhát như chuột của nàng, trong lòng Giang Ngọc Thục thoải mái hơn nhiều.

“Ngươi là người thông minh, vào phủ cũng đã hơn nửa tháng, chắc hẳn là biết nữ nhân trong phủ này đều khó đối phó. Tỷ tỷ hy vọng ngươi đứng cùng phe với ta, còn ngươi? Ngươi thấy thế nào?” Nói đến cuối cùng, nàng ta còn mỉm cười với Cẩm Tâm.

Thấy nụ cười không đến đáy mắt của nàng ta, Cẩm Tâm chỉ cảm thấy sống lưng run lên, hít thở thật sâu: “Chỉ sợ tỳ thϊếp không có bản lĩnh khiến Vương gia giận chó đánh mèo Cao Trắc phi.”

“Ngươi có! Khuôn mặt này của ngươi chính là bản lĩnh lớn nhất của ngươi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta bảo đảm sẽ làm cho mẫu thân và tiểu đệ của ngươi ở Hầu phủ không lo ăn lo mặc. Nhưng nếu ngươi không đồng ý, ta không dám bảo đảm gì đâu.”

Cẩm Tâm mím môi, cố rặn ra một nụ cười: “Tỳ thϊếp nhớ rồi, tỳ thϊếp sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe vậy, Giang Ngọc Thục lập tức nở nụ cười, gọi người nâng Cẩm Tâm đứng dậy, ban chỗ ngồi cho nàng, cười nói: “Thế mới là hảo muội muội của ta. Kiều Nhi, lấy hai cuộn vải thượng hạng đến đây, lại lấy mấy chiếc trâm cài nhã nhặn lịch thiệp từ hộp trang sức của ta cho muội ấy.”

Sau đó, lúc rời khỏi Tê Loan viện, bốn nha hoàn của Vương phi đi theo sau lưng Cẩm Tâm, đều là bưng đồ giúp nàng. Lúc tiến vào Tây Uyển, đám thị thϊếp thông phòng xem náo nhiệt hồi sáng đều chạy ra cửa, chứng kiến nàng mang theo rất nhiều thứ tốt trở về.