“Thế chẳng nhẽ để Vương gia ở bên kia nghe Giang Ngọc Thục thổi gió bên tai hay sao?” Cao Trắc phi cắn răng, sốt ruột nói.
“Cũng chẳng còn cách nào khác. Lần này ngài làm việc thật quá quắt, vả mặt Vương gia ngay trước mắt bao nhiêu người hầu trong phủ. Người kia là do ngài ấy coi trọng, đồ vật cũng là do Vương gia ban thưởng, ngài lại hạ nhục thể diện của Vương gia, Vương gia không xử phạt ngài đã là nể mặt ngài rồi, nhưng nếu ngài sang bên kia thì chắc chắn Vương gia sẽ nổi giận, chẳng khác nào ép ngài ấy phải xử phạt ngài. Chờ ngài ấy nguôi giận, ngài lại đi xin lỗi, nói mấy câu êm tai, Vương gia sẽ không so đo nữa đâu.”
Lời nói của Đông Cúc cuối cùng cũng khiến Cao Trắc phi bình tĩnh lại. Nàng ta ngẫm nghĩ, có lẽ sáng mai Vương gia sẽ nguôi giận thì sao? Chỉ cần hắn đến tìm mình, chuyện này sẽ coi như trôi qua.
Đúng lúc này, bên phía Tê Loan viện, Duệ Vương đang dùng bữa, thấy Giang Ngọc Thục bỗng nôn khan một tiếng. Lát sau, Giang Ngọc Thục áy náy nhìn Duệ Vương: “Thϊếp lại làm cụt hứng Vương gia phải không?”
“Nàng nói gì vậy? Nàng và ta là phu thê nhất thể, nàng lại mang thai con của bổn vương, phải nói là bổn vương làm hại nàng mệt mỏi mới đúng.” Hắn hiếm khi săn sóc nói.
Nghe vậy, ánh mắt Giang Ngọc Thục hơi nóng lên, mỉm cười: “Vương gia cũng nói rồi, phu thê nhất thể, thai nghén đứa bé mang dòng máu của hai ta, thϊếp thân vui vẻ chịu đựng.”
Duệ Vương buông đũa, vươn tay xoa bụng nàng ta, ánh mắt hơi mong chờ, thái độ cũng dịu dàng hơn nhiều: “Chờ đứa bé này chào đời, nếu là nam hài, chắc chắn phụ hoàng sẽ rất vui mừng.”
Giang Ngọc Thục cũng tràn đầy mong chờ nhìn bụng của mình, nếu thật sự là nam hài thì tốt biết bao.
“Phải rồi, chắc hẳn Vương gia đã đi thăm Giang thị rồi nhỉ?” Nàng ta hỏi.
Duệ Vương thu tay lại, thản nhiên ừ một tiếng, thở dài: “Vân Uyển thật sự quá tùy hứng, trước kia ta không so đo nhiều, chỉ nghĩ rằng nàng ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bây giờ cũng nên cho nàng ấy một bài học mới được.”
Giang Ngọc Thục vểnh tai lên, trong lòng mong chờ Duệ Vương sẽ xử phạt Cao Trắc phi như thế nào.
“Vậy thì phạt nửa năm bạc nguyệt lệ của nàng ấy, trợ cấp cho Giang thị, lại bắt nàng ấy đền bù số tiền tương đương với giá trị của những thứ mà lúc đầu nàng ấy hủy hoại cho Giang thị. Còn nàng, dâng bái thϊếp cho mẫu hậu để trong cung phái một lễ nghi ma ma đến đây, dạy dỗ nàng ấy biết cách làm Trắc phi, tránh cho tương lai nàng ấy gây ra tai họa khác.”
Nghe vậy, sự mong chờ trong lòng Giang Ngọc Thục biến thành thất vọng.
Trừng phạt kiểu này có đáng là bao? Cho dù giáo tập ma ma đến đây, chẳng lẽ có thể uốn nắn lại tính nết của nàng ta hay sao?
Nhưng, nếu Vương gia đã giao chuyện này cho mình làm thì cũng coi như nàng ta rơi vào tay mình.
Hay tin bạc nguyệt lệ nửa năm của mình đều phải đưa cho tiểu tiện nhân kia, Cao Trắc phi hoàn toàn không kìm nén được tính nết, lại bắt đầu nổi điên trong phòng mình.
May mà nàng ta sống một mình một viện, không thì những người khác sống chung chỗ với nàng ta nhất định sẽ gặp xui xẻo. Bởi vì nàng ta thường xuyên nổi điên nên người hầu cũng không dám đến viện này hầu hạ, huống chi là người khác nào dám sống cùng một viện với nàng ta?
Bạc nguyệt lệ của Vương phủ, Vương phi một tháng 20 lượng, Trắc phi 15 lượng, Thứ phi 10 lượng, thị thϊếp 7 lượng, thông phòng 5 lượng, cộng thêm xiêm y và vải vóc, trang sức, được cung cấp dựa theo vị phân.