Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 5: Năm Nay Nàng Được Mười Sáu Tuổi Chưa

Dưới ánh nến, hắn ngẩng đầu nhìn bàn tay của nàng, lại thấy ngón tay của nàng rất mảnh khảnh, một tay vén ống tay áo, một tay mài mực, để lộ cổ tay trắng mịn.

Hắn lại nhớ đến đêm qua, nàng vịn lên vai mình, dáng vẻ hơi điên cuồng.

Hắn lại ngước mắt nhìn lên, nhìn vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn của nàng. Nhưng khuôn mặt này nào giống dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng? Nghĩ đến sự trái ngược ấy, hắn không khỏi cảm thấy thân thể khô nóng.

“Biết chữ không?” Hắn hỏi.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu. Nàng biết chữ, mẫu thân của nàng vốn là con gái của Tú tài, từ nhỏ cũng đọc đủ loại thi thư, trước khi về Hầu phủ, Cẩm Tâm còn từng theo học ở trường nữ học.

Nàng còn học chút kiến thức với ngoại tổ phụ, nhưng lúc ấy nàng còn nhỏ, cũng không có tài năng nổi bật, chỉ để nàng được mở mang chút kiến thức mấy năm mà thôi.

“Thϊếp biết vài chữ.”

Sau đó, hắn ném cho nàng một cuốn sách, kêu nàng ngồi sang một bên đọc sách. Nàng cứ đứng bên cạnh khiến hắn không thể tập trung được.

Hắn còn phải phê duyệt công văn, nàng đứng bên cạnh khiến tâm tư của hắn khó tránh khỏi phân tán, vậy nên hắn gọi nàng sang bên kia ngồi đọc sách, chờ hắn xử lý công việc xong rồi tính tiếp.

Giang Cẩm Tâm không rõ vì sao tâm tư của người này lại phức tạp đến thế? Mực còn chưa mài xong mà đã kêu mình đi đọc sách.

Hơn nữa hắn còn ném cho nàng một cuốn du ký, ghi chép chuyện đặc sắc xảy ra ở các nơi. Vừa đọc chương đầu, nàng đã cảm thấy cực kỳ thú vị, không khỏi đọc nhập tâm, thấy chữ nào không biết thì tiến lên hỏi hắn một cách tự nhiên: “Vương gia, đây là chữ gì vậy?”

Duệ Vương ngẩng đầu nhìn, trả lời: “Nguy.”

“Vương gia thật tài giỏi.” Nàng vừa cười vừa nói, sau đó trở về chỗ ngồi, tiếp tục chuyên chú đọc sách.

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Duệ Vương bị chọc cười vì lời khen này.

“Năm nay nàng được mười sáu tuổi chưa?” Hắn hỏi.

“Qua một tháng nữa là tròn mười sáu.” Nàng trả lời, giọng nói mềm mại, âm điệu rất dịu dàng.

Chỉ nhìn diện mạo của nàng, lại có giọng nói êm tai như vậy, trong lúc lơ đễnh bộc lộ sự mềm mại đáng yêu của mình, có nam nhân nào chịu nổi?

Nàng vẫn mặc bộ xiêm y lúc vào phủ. Lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã thấy nàng mặc chiếc áo ngắn màu hồng đã bạc màu này, thoạt nhìn hơi ngắn, mặc trên người bị chật căng, những chỗ khác còn đỡ, nhưng bộ ngực có vẻ rất chật.

Cũng nên chuẩn bị hai bộ xiêm y rộng một chút cho nàng.

Nghĩ đến đây, Duệ Vương không khỏi xấu hổ. Hắn lại ngẩn người vì nữ sắc, không tài nào đọc được công văn trước mắt.

“Nàng lại đây.” Nhìn về phía nàng, hắn ra lệnh.

Giang Cẩm Tâm đang đọc say sưa, nghe thấy Vương gia gọi mình, nàng vội vàng đứng dậy tiến lên.

“Đến trước mặt bổn vương.”

Nàng vội đi tới, vừa đứng yên thì lại bị hắn kéo tay ngồi xuống đùi hắn. Nàng ngây người, cảm nhận được du͙© vọиɠ của nam nhân, lập tức đỏ mặt.

Nhưng nàng đã không còn đường trốn thoát. Đã trải qua ba lần, nàng biết rất rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, bèn dịu ngoan cởi bỏ xiêm y, dán lên người hắn.

Nàng trở về Mai Hương cư vào lúc nửa đêm, bởi vì quân doanh có việc gấp nên nửa đêm Duệ Vương phải đến quân doanh.

Duệ Vương bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng sao nàng dám ngủ chứ? Để Vương phi biết mình ngủ lại thư phòng thì hôm sau, nói không chừng nàng ta sẽ nghĩ ra cách nào đó để giày vò mình.

Bây giờ nàng vẫn chưa có năng lực chống lại Giang Ngọc Thục.