Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 4: Nơi Chỉ Thuộc Về Một Mình Ta Thôi Ư

Dứt lời, Liên Dung tiến lên dọn dẹp đồ đạc giúp nàng, lại phát hiện căn phòng này trống trơn, trên giường không có lấy một chiếc chăn ra hồn, chỉ có một tấm chăn mỏng tanh, sao có thể giữ ấm? Nghĩ chắc chỉ là một kẻ đáng thương bị người ta chèn ép mà thôi.

Liên Dung không nói gì, nhanh chóng gói ghém đồ đạc, đoạn nói: “Chủ tử, đi thôi.”

Giang Cẩm Tâm đi theo nàng ấy đến Mai Hương cư. Nơi này rộng rãi hoa lệ hơn phòng của người hầu rất nhiều, có đầy đủ vật dụng trong nhà như giường, chăn nệm, bàn ghế.

Giang Cẩm Tâm đứng lại chỗ, dáng vẻ hơi nhút nhát, dường như vừa tiến vào một thế giới không thuộc về nàng nên vẫn chưa quen.

“Đây là chỗ ở sau này của ngài, nơi chỉ thuộc về một mình ngài.” Liên Dung nhắc nhở.

Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm kinh ngạc: “Nơi chỉ thuộc về một mình ta thôi ư?”

“Vâng, đây là nơi mà Vương gia chỉ cho một mình ngài sử dụng.”

Câu nói này cứ như một tảng đá lớn nện vào trái tim của nàng, dâng lên sóng gió ngập trời.

Nữ nhân trong hậu viện nơi này đều phải sống dựa vào sự ban ân của nam nhân kia, nàng là vậy, Vương phủ cũng vậy.

Đúng thế, Duệ Vương mới là chúa tể của phủ đệ này.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của nàng trở nên nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Ngươi nói đúng, đây là nơi chỉ thuộc về một mình ta.”

Sau một lát thích nghi, nàng mới cảm thấy cảm giác này khiến người ta say mê cỡ nào. Nếu mẫu thân và tiểu đệ của nàng cũng có thể sống yên ổn thì nàng sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Nghĩ đến chuyện mấy năm nay kiếm ăn dưới tay hai mẹ con kia, phụ thân chưa bao giờ lên tiếng nói đỡ hộ một câu, cũng chưa bao giờ an ủi họ, đưa họ về Hầu phủ cũng chỉ cho họ miếng cơm ăn, nhưng chưa bao giờ nhìn họ một lần. Nàng biết rất rõ một điều.

Giá trị, bởi vì mẹ con họ không có giá trị nên không được phụ thân coi trọng.

Nàng trầm tư một mình rất lâu, khi nào Liên Dung vào phòng cũng không biết.

“Bẩm chủ tử, Vương gia truyền lời, gọi ngài buổi tối đến thư phòng hầu hạ nghiên mặc.” Liên Dung cười nói.

Giang Cẩm Tâm đáp lại một tiếng, mỉm cười nói: “Vậy ngươi trang điểm cho ta đi, thanh nhã một chút.”

Nàng có dung nhan diễm lệ, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đã xinh đẹp vô song, lại thêm đôi mắt lá liễu, vừa mảnh dài vừa có phong tình, ngũ quan của nàng vốn cực kỳ nổi bật, đôi môi cánh hoa dù không tô son cũng đỏ au căng mọng.

Nàng hoàn toàn được di truyền sắc đẹp của mẫu thân, thậm chí còn xuất sắc hơn mẫu thân một chút, di truyền chiếc mũi đẹp nhất của phụ thân.

Thế nên nàng mới bị Giang Ngọc Thục coi trọng.

Có lẽ nam nhân đều thích khuôn mặt như nàng, không thì rõ ràng Vương gia đã từ chối để nàng thị tẩm, sau này Giang Ngọc Thục cố nhét nàng đi đưa canh cho hắn nên hắn lập tức thị tẩm nàng.

Nàng vừa vào phủ chưa được mười ngày mà đã thị tẩm ba lần. Hậu viện có hai Trắc phi, thị thϊếp cũng có mấy người do Hoàng hậu tặng, tháng này Vương gia vào hậu viện tổng cộng năm lần, nhưng nàng đã hầu hạ ba lần. Cho nên, nàng nghĩ rằng Vương gia thích khuôn mặt của mình.

Sau khi dùng bữa tối, nàng đến thư phòng hầu hạ.

Duệ Vương đang đọc công văn, nghe thấy động tĩnh, bèn gọi nàng đứng bên cạnh, nói: “Biết mài mực không?”

“Thưa Vương gia, thϊếp biết.” Nói đoạn, nàng bắt đầu cẩn thận mài mực, không nói nhiều lời, động tác vừa nhẹ nhàng vừa đầy nhịp điệu.

Nàng đắp nước đá lên tay mới tránh cho ngón tay sưng tấy. Thủ đoạn hành hạ của Giang Ngọc Thục cực kỳ xảo quyệt, mũi kim mảnh dài đâm vào tay sẽ chỉ đau đớn chứ không để lại vết thương rõ rệt.