Tuy trời đã khuya, nhưng Đế Đô vẫn vô cùng nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập. Thành phố về đêm còn nhộn nhịp hơn buổi sáng.
Phòng của Mục Ninh Tuyết cũng không quá nhiều đồ vật, một cái giường lớn, một tủ quần áo, một kệ sách cùng góc học tập của nàng.
Hai người nằm trên cái giường lớn, khoảng cách giữ cả hai có lẽ có thể nằm một người nữa.
Tiêu Phùng Nguyệt: "Tuyết Tuyết, cậu ở Đế Đô có vui không?" Trong bóng tối, nàng không thể thấy rõ biểu cảm của đối phương. Dù gì nàng cũng chỉ tìm chuyện gì đó để trò chuyện với Mục Ninh Tuyết.
Chính là Mục Ninh Tuyết nghe vậy thì rũ mắt, trong giọng nói như là áp lực thứ gì đó: "Không tồi."
Tiêu Phùng Nguyệt đột nhiên tới hứng thú, nàng lại hỏi tiếp: "Thế cậu có người bạn nào không. Cậu cứ thành thật trả lời, mình sẽ không ghen đâu. Chỉ cần mình là người bạn thân nhất với cậu là được rồi."
Không khí rơi vào yên tĩnh một lát, thanh âm thanh lãnh của Mục Ninh Tuyết vang lên "Không có, cậu là duy nhất."
Tiêu Phùng Nguyệt nghe vậy cất tiếng cười, nàng nghiên người nhìn Mục Ninh Tuyết, muốn xác thực câu nói của đối phương, nhưng ở trong bóng tối nàng cũng chẳng thấy gì. "Thế ngày mai mình đến trường cùng cậu được không?"
Dù ở trong bóng tối, Mục Ninh Tuyết vẫn thấy được đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, sáng như sao trời, là thứ đẹp nhất trong lòng nàng.
"Được." Mục Ninh Tuyết đáp ứng, dù sao nàng cũng không lừa gạt đối phương, có gì mà không thể. Với lại, nàng cũng muốn như vậy.
"Cậu là tốt nhất." Tiêu Phùng Nguyệt vui vẻ ôm lấy đối phương. Khoảng cách ban đầu không biết từ lúc nào đã biến mất.
Trò chuyện một lát nữa, Tiêu Phùng Nguyệt ngủ thϊếp đi. Mục Ninh Tuyết nhìn người nằm ở kế bên mình, tay chân nhẹ nhàng ôm lấy đối phương. Cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Tiêu Phùng Nguyệt cũng thật sự phối hợp, nàng ở trong lòng ngực đối phương tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
"Thật ngoan, giống như mèo con vậy."
.......
Đế Đô học phủ nằm ở trung tâm Đế Đô, có thể nói là tọa lạc ở chổ đắc địa nhất. Học sinh ở đây đều là nhân tài kiệt xuất.
Tuy là tuyển thẳng, nhưng phải đến trung giai Mục Ninh Tuyết mới có thể vào chủ giáo khu. Không khí đang vui vẻ, đột nhiên có một giọng nam đánh gãy.
Đang vui vẻ nhìn Mục Ninh Tuyết đi tham quan, từ xa có một giọng nam đánh gãy bầu không khí.
"Tuyết Tuyết, cậu trở về rồi." Từ xa có một nam sinh chạy đến, ngũ quan trông cũng không tệ lắm. Chính là, Tiêu Phùng Nguyệt thấy hắn thì ưa không nổi.
"Nam Vinh Hạo, chúng ta cũng không thân đến mức này." Mục Ninh Tuyết lạnh mặt, thế nhưng cái tên Nam Vinh Hạo kia vẫn mặt dày dán đi lên.
"Gì mà không thân chứ, chuyện tôi thích cậu cả Đế Đô học phủ đều biết cả. Mà nếu giờ không thân, từ từ rồi sẽ thân thôi, nếu cậu chịu làm người yêu của mình thì càng thân nữa."
Tiêu Phùng Nguyệt thầm nghĩ sao trên đời này lại cỏ thể loại người mặt dày vô sỉ như vậy? Đôi mắt nhìn hắn như muốn bốc hỏa. Thế nhưng, nàng vẫn đợi Mục Ninh Tuyết trả lời.
"Cậu thích tôi là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi. Hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ làm người yêu của cậu?"
Thật dứt khoác, nàng thích. Tiêu Phùng Nguyệt trong đã rất vui rồi, nhưng bên ngoài vẫn cố lạnh mặt.
"Tại sao chứ? Tôi có gì không phù hợp với cậu? Tiền tài, quyền lực, thiên phú tôi đều có cả. Chỉ cần ở bên tôi, cậu sẽ không cần lo lắng bất cứ thứ gì."
Tiêu Phùng Nguyệt nghe hắn nói vậy thấy buồn cười, nàng mở miệng châm chọc: "Thế cậu nghĩ Tuyết Tuyết thiếu những thứ đó sao? Mà so với tôi cậu cũng chẳng thể thắng được chứ huống gì Tuyết Tuyết."
"Cậu là ai?" Hắn nhíu mày, bây giờ mới để ý người bên cạnh Mục Ninh Tuyết nãy giờ. Trông thấy hai người đang nắm tay, hắn nghĩ nàng rất thân với Mục Ninh Tuyết nên nói chuyện cũng không quá đáng.
Tiêu Phùng Nguyệt: "Tôi là bạn của cậu ấy"
Ngoại trừ Mục Ninh Tuyết ra, Đế Đô học phủ dù gì cũng phải trên 18 tuổi mới có thể vào. Hắn đây là trâu già mà muốn gặm cỏ non à?
Nếu hai người còn lại mà biết chắc cũng bất lực với suy nghĩ của nàng, hơn nhau có chút xíu thế nhưng bị nàng quy thành trâu già gặm cỏ non.
"Đi thôi, đừng để ý cậu ta." Mục Ninh Tuyết lạnh mặt xoay người rời đi. Nàng cũng không thể làm quá được, dù gì Nam Vinh gia cũng không phải gia tộc nhỏ. Dù có là chi thứ cũng không thể làm quá căng thẳng.
Nhưng Tiêu Phùng Nguyệt âm thầm ghi nhớ tên này, Tiêu gia mới không sợ Nam Vinh gia. Có tiền có thể say khiên quỷ ma, mà Tiêu Phùng Nguyệt lại có rất nhiều tiền.
"Cái loại người gì vậy chứ? Mình ghét nhất là loại người cao cao tụ đại, tự cho mình là giỏi." Mặc dù nghe lời Mục Ninh Tuyết rời đi, nhưng Tiêu Phùng Nguyệt cũng không quên lầm bầm chửi mắn hắn.
"Được rồi, mấy người như vậy cậu không cần bận tâm đâu." Mục Ninh Tuyết xoa đầu Tiêu Phùng Nguyệt, sờ lên mềm mại, nàng thật thích. Chính là có người bất mãn.
"Đã nói là xoa đầu không thể cao mà. Cậu xem, xoa đầu mình hoài nên giờ chỉ có một khúc nè." Tiêu Phùng Nguyệt dùng tay đặt trên đầu mình, kéo dài qua tới Mục Ninh Tuyết, vừa đυ.ng tới vai.
Thấy hành động đáng yêu này của Tiêu Phùng Nguyệt, Mục Ninh Tuyết bật cười đáp ứng không xoa đầu đối phương nữa. Nhưng trong lòng lặng lẽ bỏ thêm chữ "trong hôm nay".
P/s: đọc bình luận tăng thêm 100% động lực viết nek😆