Toàn Chức Pháp Sư Đồng Nhân

Chương 10: Ma Khí Tinh Trần

Thời gian ở Đế Đô hai người trải qua vô cùng vui sướиɠ, có đôi khi Nam Vinh Hạo sẽ ra tới quấy rối nhưng cũng không đáng nhắc tới.

"Có rảnh nhớ đến Bác Thành tìm mình nha." Tiêu Phùng Nguyệt kéo hành lí đi. Nàng kì thật muốn ở lại chơi thêm nữa, nhưng sắp đến khai giảng nàng phải trở về chuẩn bị.

Ban đầu kế hoạch cũng không có đi lâu như vậy, nhưng Tiêu An đột nhiên phải đi sang Mỹ vài tháng, có về cũng chán nên quyết định ở chơi với Mục Ninh Tuyết tới tận bây giờ.

Đế Đô và Ma Đô cách nhau không xa, đi máy bay cũng chỉ mất vài tiếng. Vừa về nhà, nàng lập tức nhắn tin báo bình an cho Mục Ninh Tuyết rồi đi về phòng ngủ. Đợi đến khi tỉnh lại trời đã tối.

[Tuyết Bảo: cậu nghỉ ngơi một lát rồi nhớ ăn cơm đó.]

[Nguyệt Nguyệt: cậu ăn tối chưa?]

[Tuyết Bảo: mình ăn rồi. Còn cậu?]

[Nguyệt Nguyệt: mình chưa ăn😭 Ngủ một giấc tới bây giờ luôn. Đói quá à]

[Tuyết Bảo: cậu đi ăn nhanh lên. Ăn khuya quá không tốt]

[Nguyệt Nguyệt: ok]

[Tuyết Bảo: ngoan]

Nàng vừa mới trở về, Tiêu An cũng đi công tác cả tháng nay nên dì giúp việc cũng không có ở nhà mà đang ở quê, ngày mai mới lên đây. Ở nhà cũng không có gì nên nàng quyết định đi đến một nhà hàng của Tiêu gia ăn.

Nhà hàng này mang phong cách cổ đại, vừa bước vào như trở lại thời đại phong kiến, nhân viên cũng ăn mặc cổ phục trông rất thú vị. Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Phùng Nguyệt đến, nàng đi thẳng lên lầu ba, đi vào phòng riêng của mình.

Căn phòng này là Tiêu An dành cho nàng, tất cả đồ vật ở đây từ nhỏ đến lớn đều do trước đây nàng cùng Mục Ninh Tuyết chọn lựa, còn rất là hoài niệm.

"Tiểu thư, xin hỏi người muốn dùng gì?" Một nhân viên phuch vụ đi vào cung kính hỏi. Hắn ăn mặc giống y như tiểu nhị ở trong phim.

"Như cũng đi, lấy ít một chút, hôm nay chỉ có một mình tôi ăn." Tiểu nhị đi ra ngoài, không quên giúp nàng đóng lại cửa phòng.

Tiêu Phùng Nguyệt chụp một tấm mình ngồi trong phòng, muốn báo cho Mục Ninh Tuyết mình đã làm theo lời nàng.

[Nguyệt Nguyệt: hình ảnh]

[Nguyệt Nguyệt: đi vào đây mình lại nhớ cậu😮

💨]

[Tuyết Bảo: khi nào rảnh mình đến tìm cậu]

[Nguyệt Nguyệt: vẫn còn lâu lắm đâu😫]

[Tuyết Bảo: cậu nhanh chóng đến trung giai là có thể ở cạnh mình]

[Nguyệt Nguyệt: cậu thật tàn nhẫn. Cái này còn lâu hơn nữa]

[Tuyết Bảo: ???]

[Nguyệt Nguyệt: đùa thôi. Đồ ăn lên rồi, mình ăn đây. 👋]

[Tuyết Bảo: tạm biệt]

Năm học mới bắt đầu. Thành viên trong lớp có chút biến đổi, lớp của Tiêu Phùng Nguyệt là lớp đứng đầu, là do 50 học sinh đứng đầu tạo thành. Mà Tiêu Phùng Nguyệt đúng như dự kiến đạt hạng nhất, Mạc Phàm hạng 2, Mục Bạch hạng 3, Hứa Chiêu Đình hạng 4.

"Chào các em, trong năm học này thầy và cô Đường Nguyệt sẽ là chủ nhiệm lớp, thầy mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Năm nay vẫn là thầy Tiết Mộc Sinh chủ nhiệm lớp của Tiêu Phùng Nguyệt, có vẻ học sinh hạng nhất nhìn ba đều nằm ở lớp thầy nên công việc thăng tiến rất nhiều.

"Chào các em, cô sẽ dạy phần thực hành. Trong lớp có nhưng bạn cô đã dạy cũng có bạn chưa, nhưng mong chúng ta đều có kỉ niệm đẹp." Cô Đường Nguyệt tiếp lời thầy Tiết, cùng học sinh trao đổi một chút.

"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói về ma khí tinh trần. Ma khí tinh trần là vật vô cùng quý hiếm giúp ma pháp sư tăng tốc độ tu luyện. Các em hạng nhất nhì ba sẽ có thời hạng dùng 1 tháng. Sẵn đây thầy cũng có phê bình đối với vài bạn, Tiêu Phùng Nguyệt, em ra tay đả thương bạn học, phạt em thời hạn sử dụng chỉ còn 20 ngày."

Mạc Phàm nghe vậy thì nở nụ cười, chính là cười không bao lâu thì lập tức nghe thấy tên mình "Mạc Phàm, trong ngày khảo hạch em có xung đột với giáo sư Mục, phạt em thời hạn sử dụng giảm xuống còn 10 ngày."

Tiêu Phùng Nguyệt che miệng cười, chính là tiếng cười không hề kìm giữ, vô cùng rõ ràng truyền vào tai Mạc Phàm. Hắn căm tức nhìn về phía Tiêu Phùng Nguyệt, giơ tay ý kiến "Tại sao Tiêu Phùng Nguyệt bị giảm 10 ngày mà em lại bị giảm 20 ngày"

Tiết Mộc Sinh lập tức giải đáp thắc mắc của Mạc Phàm: "Bởi vì giáo sư Mục là nhân vật trọng yếu của trường học, mà Tiêu Phùng Nguyệt cũng không gây thương tích gì cho em."

Mạc Phàm nghe vậy chỉ có thể nén giận ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiêu Phùng Nguyệt tràn ngập oán hận. Hắn không quên nàng khiến hắn mất mặt trước toang trường, cũng mất mặt trước lão bà tương lai của hắn.

Nếu mà Tiêu Phùng Nguyệt biết ý tưởng của hắn hiênn giờ chắc chắn lập tức tiến lên đánh hắn thương tích đầy mình. Chính là nàng không biết, vẫn đang vui vẻ vì Mạc Phàm bị phạt.

Nàng cũng không tiếc 10 ngày sử dụng ma khí tinh trần của trường, dù sao nàng cũng có cái lợi hại hơn. Nghĩ đến đây nàng sờ sờ chiếc vòng tay của mình. Nó cũng là một ma khí tinh trần, là trong lúc tu luyện nàng phát hiện. Nó đặc biệt hơn bởi vì nó có thể trưởng thành, chỉ cần cho nó cắn nuốt những cái ma khí tinh trần khác là được.

Hiện tại nó đã trở thành ma khí tinh trần cấp linh, cái ở trường còn chả đủ cho nó nhét kẻ răng. Mà nó tăng cấp nhanh như vậy cũng tốn của nàng mấy cái ma khí tinh trần bình thường, còn cấp linh thì khó kiếm hơn, rất khó được, mà có được sẽ để dành cho người thân chứ ít ai lại bán. Gia tộc lớn như Mục gia còn chả được mấy cái.

Tui sẽ cố gắng viết thêm 1 chương nữa trong hôm nay để bù cho hôm qua