"Ngươi nói cái gì?" Mục Hạ thì không thể bình tỉnh, hắn lập tức lớn tiếng hỏi.
"Tôi nói các người đầu óc bị nước vào đúng không? Lúc trước các người đối xử với ba tôi ra sao tôi không có quên đâu, tôi cùng các người không có quan hệ gì hết. Tôi cũng không cần tài nguyên các người cho, có đóng gói sính lễ cùng Mục Ninh Tuyết đến tôi cũng không cần." Mạc Phàm tiếng nói cũng không nhỏ, toàn trường đều nghe được mà "ồ" lên.
Tiêu Phùng Nguyệt nghe đến đây đã không thể nhịn được nữa, hắn dám nói Tuyết Tuyết như vậy, nàng không đánh hắn thì không phải Tiêu Phùng Nguyệt.
Không hề suy nghĩ, nàng lập tức phóng thích ra ma pháp. Một tia sét không hề dự kiến bổ thẳng về phía Mạc Phàm khiến người hắn cháy đen, cảm giác lạnh băng truyền đến như thấm vào cốt tủy.
Tất cả mọi người đều ngốc, không ai nghĩ Tiêu Phùng Nguyệt sẽ ra tay. Đột nhiên có người vỗ tay hét "Đánh hay lắm."
Tất cả mọi người cũng cười lên tiếng, trường hợp đột nhiên có chút xấu hổ. Tiêu Phùng Nguyệt không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Mục Ninh Tuyết, vùi mặt vào cánh tay nàng.
"Tiêu Phùng Nguyệt, cậu dám!" Mạc Phàm phản ứng lại đây, khuôn mặt vì tức giận trở nên có chút dữ tợn. Nếu không phải vì cháy đen, bây giờ có lẽ đã trở nên đỏ bừng. Hẵn muốn phóng thích hỏa hệ ma pháp tấn công Tiêu Phùng Nguyệt lại bị Mục Ninh Tuyết ngăn chặn dễ dàng.
"Cho cậu một cơ hội, cậu có xin lỗi hay không?" Xung quanh Mục Trác Vân đã có hàn khí tỏa ra, chổ ông đứng cũng bị đóng băng. Ông gằn giọng hỏi.
"Đường mơ tưởng, Mạc Phàm tôi sẽ không khuất phục trước các người"
Mục Trâc Vân nghe hắn nói vậy, lửa giận càng lớn hơn, muốn tiến về phía hắn thì bị hiệu trưởng ngăn cản lại "Anh Mục, đây là trường học, không thể tùy tiện đối học sinh động thủ. Mạc Phàm, mau xin lỗi giáo sư Mục."
Mạc Phàm vẫn đứng đó không có phản ứng gì, hiệu trưởng thật sự khó xử, một bên là xuất sắc học sinh, một bên lại là Mục gia, hắn đứng ở giữa cũng khó a.
"Được, cậu có dám quyết đấu ma pháp với con trai tôi không." Mục Trác Vân cố nén cơn giận xuống, suy nghĩ một lúc lại nói.
"Được, đâu thì đấu, ai sợ ai?"
Đúng lúc này, Đường Nguyệt lên tiếng ngăn lại họ " Ma pháp sư trên 18 tuổi mới có thể quyết đấu, phải chờ hai năm nữa."
"Được. Hai năm thì hai năm, dù sao cũng là thua sớm hay muộn thôi." Mạc Phàm hất hàm trở về chổ, với bộ dạng đó thì trông buồn cười hơn. Tiêu Phùng Nguyệt chôn đầu trong cánh tay Mục Ninh Tuyết mà toàn thân run rẩy.
"Cậu quá hấp tấp." Mục Ninh Tuyết nói nhỏ bên tai nàng, nghe thanh lại hoàn toàn không có trách cứ mà ẩn chứa một chút vui vẻ.
"Tại hắn nói chuyện khó nghe mà. Cậu mới là người không thèm hắn, hắn lấy cái gì mà dám nói không cần, căn bản là không xứng." Tiêu Phùng Nguyệt bĩu môi lầm bầm, tuy tiếng nói nhỏ xíu nhưng nàng nghe không xót một chữ, trong lòng ngọt ngào như được rót mật.
"Thế cậu cảm thấy ai xứng với mình?" Giọng nói ôn nhu phất qua tai khiến Tiêu Phùng Nguyệt ngơ ngẩn, một hồi lâu mới trả lời "Thì phải giàu có, ngoại hình cũng phải đẹp, tính tình phải tốt, đặc biệt là phải đối xử tốt với cậu."
"Tiêu chuẩn của cậu cao quá nha." Nghe Tiêu Phùng Nguyệt kể xong, ý cười trong mắt Mục Ninh Tuyết tăng thêm vài phần, nàng lại muốn trêu Tiêu Phùng Nguyệt.
"Mới không có cao đâu." Mà ngay lúc này, giáo viên giám sát kêu đến tên Tiêu Phùng Nguyệt, nàng mới nhớ ra mình vẫn chưa khảo hạch.
"Tớ đi khảo hạch đây, một lát chúng ta tiếp tục nói chuyện." Tiêu Phùng Nguyệt nhanh chóng đi lên bục, từ từ vận chuyển ma khí vào trong.
Ánh sánh màu lam hiện lên, càng ngày càng lớn. Lôi điện lập lòe như những con rắn nhỏ muốn chạy thoát khỏi sự giam cầm. "Răng rắc" nghe thấy tiếng động, Tiẻu Phùng Nguyệt giật mình mở mắt, khảo sát thạch vì không chịu nổi đã vỡ tan nát.
"S"
Tới phần phóng thích ma pháp, không hề nghi ngờ gì, Tiêu Phùng Nguyệt lại là S. Hạng nhất toàn trường đã nắm chắc ở trong tay.
Khảo sát kết thúc, có người vui vẻ có người sầu. Tiẻu Phùng Nguyệt tất nhiên nằm trong nhóm vui vẻ rồi. Khi hiệu trưởng vừa hô kết thúc nàng đã một lần nữa xuất hiện bên cạnh Mục Ninh Tuyết.
"Tuyết Tuyết à, mình đến Đế Đô chơi vài ngày với cậu nha." Nghe vậy, Mục Ninh Tuyết có chút bất ngờ hỏi lại "Thật sự?"
"Tất nhiên, mình lừa cậu làm gì."
Hai người nắm tay nhau ra khỏi trường trước ánh mắt hâm mộ của bao người. Bọn họ cũng muốn nắm tay Mục nữ thần nữa.
Đế Đô
Mục Ninh Tuyết sống trong một căn chung cư nhỏ gần trường, tuy là nhỏ nhưng giá cả cũng không thấp, dù sao nó rất gần với Đế Đô học phủ. Nhà ở đây cũng không phải người bình thường có thể mua nổi.
Căn chung cư có thể nói là đầy đủ tiện nghi, chỉ có điều nó chỉ có một phòng ngủ.
"Hay để mình thuê phòng khách sạn ngủ" Mục Ninh Tuyết lập tức ngăn cản, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ lỡ. "Không có gì, chúng ta ngủ chung cũng được, dù sao giường của mình rất lớn. Chúng ta đều là nữ, không có gì phải ngại."
"Được." Tiêu Phùng Nguyệt lập tức vui vẻ đáp ứng, nàng chỉ là lo lắng Tuyết Tuyết không quen cùng người khác ngủ chung nên mới đề nghị như vậy.