[Nguyệt Nguyệt: hôm nay lớp mình có giáo viên mới]
[Tuyết Bảo: như thế nào?]
[Nguyệt Nguyệt: hừm...xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, giọng nói ngọt, thực lực rất mạnh]
[Tuyết Bảo: nữ?]
[Nguyệt Nguyệt: ừm, cô ấy tên là Đường Nguyệt]
[Nguyệt Nguyệt: mình có chụp lén lúc cô ấy phóng thích ma pháp nè]
[Nguyệt Nguyệt: hình ảnh, hình ảnh]
[Nguyệt Nguyệt: rất ngầu phải không?]
Mục Ninh Tuyết nhìn điện thoại mặt tối sầm lại, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, nhìn tấm ảnh như muốn nhìn ra một lổ thủng trên đó vậy.
[Tuyết Bảo: mình cũng có thể phóng thích ma pháp]
[Nguyệt Nguyệt: ?]
[Tuyết Bảo: mình với cô ấy ai xinh đẹp hơn?]
[Nguyệt Nguyệt: ?]
[Tuyết Bảo: cô ấy xinh đẹp hơn?]
Có ngốc cỡ nào Tiêu Phùng Nguyệt cũng nhận ra không thích hợp, nàng vội vàng bổ cứu.
[Nguyệt Nguyệt: cậu xinh đẹp hơn, cậu là nhất, không ai qua được cậu cả.]
[Tuyết Bảo: ngoan]
Thở phào một hơi, Tiêu Phùng Nguyệt bị dọa đến toát cả mồ hôi. Nàng không hiểu tại sao Mục Ninh Tuyết hôm nay kì lạ đến thế. Hình như từ lúc tỉnh dậy, mọi người ai cũng kì lạ.
...
Hôm nay là ngày khảo hạch cuối năm, đánh giá thành tích trong một năm của học sinh, cũng để xếp lớp cho năm sau. Học sinh quá kém có thể bị thôi học
"Chúng ta vinh dự mời đến giáo sư Mục cùng Bác Thành tối kiệt xuất nhất nữ Ma Pháp Sư, nàng ở 15 tuổi thì liền trực tiếp bị Đế Đô Ma Pháp Học Phủ đặc cách trúng tuyển, ta nghĩ các ngươi không ít người đã nghe qua nàng truyền kỳ... Không sai, nàng chính là Mục Ninh Tuyết! Để chúng ta tiếng vỗ tay hoan nghênh vị này lẽ ra nên cùng các ngươi cùng giới, nhưng đã sớm lên cấp đại học ma pháp thiên tài!" Mục Hạ cao giọng nói. Mục Ninh Tuyết bước lên trên bục, mấy tên nam sinh nhìn thấy nàng mắt sáng rực lên.
Mục Ninh Tuyết đúng là kiểu hình mẫu nữ thần trong lòng nam sinh. Ngữ quan xin đẹp, thân hình trước đột sau kiều. Trên người nàng có một loại khí chất thanh lãnh tự phụ khiến người ta muốn chính phục. Nàng như đóa tuyết liên trên ngọn núi tuyết, mặt dù thời tiết khô nóng nhưng đứng cạnh nàng lại có cảm giác mát lạnh.
"Phàm ca, là tiểu công chúa kìa" Trương Tiểu Hầu có chút hưng phấn, dù sao cũng là bạn bè, lâu rồi không gặp, gặp lại tất nhiên là vui vẻ
"Ừm." Mà Mạc Phàm lại có chút lãnh đạm gật gật đầu. Trong mắt đen tối, chỉ còn có một chữ "dục"
Mục Ninh Tuyết đặt tay lên khảo sát thạch, hàn khí tỏa ra đóng băng viên đá lẫn một vùng xung quanh nàng. "Rắc" viên đá nứt ra làm đôi, Mục Ninh Tuyết cũng thu hồi ma pháp, chớp chớp mắt với người nào đó đang nhìn mình chăm chú, nàng nở nụ cười nhạt.
"A! Nữ thần nhìn tôi cười kia."
"Nhìn tôi mới đúng"
Nàng quay đầu định trừng mắt hai tên vừa nói ra, lại thấy Mạc Phàm vẻ mặt kiêu ngạo. Trong đầu toàn là dấu ?, hắn kiêu ngạo cái gì?
"Được rồi, các em yên lặng. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu khảo hạch. Hà Vũ" giáo viên giám sát bắt đầu đọc tên.
Hà Vũ nghe thấy tên mình thân hình hơi run một chút, nàng có chút sợ sệt bước lên bục. Nhìn một lượt toàn trường, nàng hít sâu nhắm mắt lại đặt tay lên viên đá.
Một vòng lam nhạt hiện lên. "A"
Nghe giáo viên giám sát đọc thành tích, Hà Vũ vui sướиɠ nhảy cẩn lên "Mình là A. Mình là A. Thật tốt quá"
"Trương Tiêu Hầu"
Trương Tiểu Hầu có vẻ bình tĩnh hơn chút, thành tích cũng là A.
"Thầy ơi, em còn muốn thi phóng thích." Giáo viên giám sát nghe vậy nhường chổ lại cho hắn. 1 viên, 2 viên... 7 viên, nhưng có vẻ do hồi hợp, Tiểu Hầu không thành công phóng thích ma pháp.
"Mục Bạch." Nghe thấy tên mình, Mục Bạch vẫn là cái vẻ mặt kiêu ngạo ấy bước lên. Ánh sáng phát ra rõ ràng là hơn hẳn các bạn học trước.
"S"
"Em muốn thi phóng thích." Mục Bạch đắc ý nhìn về phía toàn trường, lại đảo mắt nhìn về phía Mục Ninh Tuyết, chỉ là hắn phải thất vọng rồi, Mục Ninh Tuyết cũng không có nhìn hắn mà đang nhìn về phía người khác.
Mục Bạch cắn răng, ánh mắt sắc bén nhìn bia ngắm như là kẻ thù truyền kiếp vậy. "Bănh Mạn" băng lan tràn đến chổ bia ngắm rồi bao phủ một nữa nó.
"B"
"Oa, giỏi quá. Phóng thích là B. Chắc lần này Mục Bạch hạng nhất toàn trường rồi."
"Chưa chắc. Tiêu Phùng Nguyệt vẫn chưa thi đâu."
"Không được ồn, nếu không sẽ bị cho thôi học ngay lập tức." Một vị giáo viên lên tiếng, toàn trường ngay lập tức im lặng. Tiêu Phùng Nguyệt lại có chút buồn cười, nàng mới không tin bọn họ thật sự dám đuổi chỉ vì làm ồn đâu.
Mục Ninh Tuyết thấy cảnh này rất bất đắc dĩ, trong ánh mắt không tự giác mang theo một tia sủng nịch.
"Mạc Phàm."
Nghe tên này, các bạn học lực chú ý đề cao vài phần, họ muốn xem tên phế vật này như thế nào bị đuổi ra khỏi trường. Mà Mặc Phàm cũng không để ý bọn họ, kiêu ngạo bước lên bục.
"Mạc Phàm đây là học Mục Bạch sao? Còn rất giống đâu." Tiêu Phùng Nguyệt nhỏ giọng oán giận. Nàng không thích cái nét mặt này xíu nào.
Con người tất nhiên phải có tự tin, nhưng có cần làm thế không. Nhìn như con gà trống, ngẩn đầu mãi không mỏi cổ à?
Hình như hắn lấy từ viên khảo sát thạch ra một cái gì đó, hành động nhanh chóng nếu không phải nàng chú ý cũng không thấy rõ.
"S"
Toàn trường kinh ngạc, ngay cả Mục Bạch cũng không giữ được cái biểu cảm kiêu ngạo nãy giờ mà trợn mắt há hốc mồm. "Chắc chắn cậu ta dùng hết thời gian vào minh tu, không thể phóng thích ma pháp."
"Em cũng thi phóng thích." Một đoàn lửa mạnh làm cháy đen bia ngắm, toàn trường lại lần nữa được một phen kinh ngạc.
"A"
"Thế nhưng là A, còn giỏi hơn cả Mục Bạch nữa. Cậu ta đứng nhất rồi."
"Không ngờ cậu ta giỏi đến vậy, cứ nghĩ có người đội sổ thay mình rồi."
Lúc này, Mục Trác Vân lên tiếng đánh gãy toàn trường "Mạc Phàm, lại đây."
"Ta vừa nhận được một số tài nguyên hỏa hệ, chúng ta Mục gia chỉ toàn băng hệ không dùng được nó, tặng cho ngươi." Mục Trâc Vân lấy ra một cái vòng tay muốn tặng cho Mạc Phàm. Mục Hạ thấy vậy có chút nóng nảy, muốn lên tiếng ngăn cản thì bị Mục Trác Vân liếc mắt một cái im miệng.
"Đầu óc của ông có vấn đề phải không?" Mạc Phàm lên tiếng khiến cho Mục Trác Vân không thể tin tưởng mà mở to mắt. Mục Ninh Tuyết nghe vậy thì nhíu mày.
P/s: Đây lần đầu mình viết truyện, nếu thấy sai sót gì mong các bạn góp ý cho mình.
Văn phong mình không được tốt, mình sẽ cố gắng phát triển hơn, nhưng chỉ là cố gắng thôi nha, không đảm bảo sẽ tốt hơn được😭
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ!