“Đây chính là tiểu nữ nhi của Kiều đại nhân?”
Một nam tử tuấn lãng ôn nhuận cúi người qua, y phục màu đỏ tía càng khiến hắn trông lịch sự tao nhã.
Tức giận trong lòng Kiều Trung Quốc đột nhiên cứng lại, ông cung kính đáp vâng.
Trước mắt Kiều Kiều Kiều sáng ngời.
[Thái tử! Đây là Thái tử đúng không?! Haizzz...]
Kiều Kiều Kiều đột nhiên thở dài khiến tim của Kiều Trung Quốc cũng lỡ một nhịp.
Chẳng lẽ Thái tử cũng có vấn đề.
Kiều Kiều Kiều tiếp tục thở dài.
[Haizzz...]
Da đầu Kiều Trung Quốc tê dại.
Con gái à, con đừng chỉ thở dài thôi thế, con có gì muốn nói thì cứ nói đi.
[Haizzz, lại bắt đầu đói bụng rồi, nhưng ta lại không nỡ rời đi, làm thế nào bây giờ?]
Kiều Trung Quốc, “...”
Nếu là người khác dám bỡn cợt ông như thế, ông đã sớm tặng người ta một quyền!
Nhưng nếu người này là Kiều Kiều Kiều, dùng nàng có lấy dây thừng treo ông lên cũng được.
“Kiều đại nhân, có thể cho bổn cung ôm thử không?”
Thái Tử đột nhiên vươn tay về phía Kiều Kiều Kiều trong lòng Kiều Trung Quốc.
Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người bên cạnh lập tức thay đổi.
Vinh sủng lớn thế này, Thánh Thượng và Thái tử điện hạ thật là cho Kiều gia đủ mặt mũi.
Hành động này của Thái Tử tất nhiên là có hàm ý sâu sắc.
Đêm qua trong Ngự Thư Phòng, Thánh Thượng triệu riêng Thái Tử và dặn dò: Kiều Trung Quốc là trung thần, cũng là người thẳng thắn nhiệt tình, hiện giờ trên tay ông không có binh quyền, có thể yên tâm trọng dụng.
Kiều Trung Quốc có chút kinh sợ vì được sủng ái quá, ông lập tức bế Kiều Kiều Kiều qua.
Kiều Kiều Kiều cuộn tròn trong lòng ngực Thái Tử, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn không chớp.
[Ôi, thật đáng tiếc, đây chính là Thái Tử đoản mệnh chết sớm sao?]
Một câu tiếng lòng này vừa vang lên, khiến Kiều Trung Quốc và hai huynh đệ Thiên Kinh Địa Nghĩa sợ đến mức suýt quỳ xuống.
Đoản mệnh chết sớm?
Thái Tử luôn khỏe mạnh, sao có thể?!
Kiều Kiều Kiều lúc này cũng đang nghĩ trong đầu.
[Haizzz, thật ra chuyện Thái tử chết sớm này cũng không rõ ràng, nguyên nhân chết là vào một đêm đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, giống như là đến thời cơ thích hợp là cứ thế tự nhiên tạo cơ hội để cho Tĩnh Vương lên ngôi ấy.]
[Tuy trong sách chưa nói đây là bút tích của Tĩnh Vương, nhưng ta cứ cảm thấy chắc chắn có liên quan đến hắn ta.]
[Dù sao thì nhân thiết của Thái tử cũng quá hoàn mỹ, nếu nói Tĩnh Vương gϊếŧ huynh, các độc giả sợ là không thèm đọc nữa, Tĩnh Vương thân là nam chủ hoàn mỹ cũng sẽ có thêm một vết nhơ.]