Trong lòng Kiều Trung Quốc kinh hãi, ánh mắt ông không khỏi lén nhìn về phía nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ngày thường không có gì nổi bật ngoài dung mạo vậy mà lại che giấu sâu đến thế?
Khó trách trong dự đoán tương lai của Kiều Kiều Kiều, Kiều gia bọn họ sẽ thua trên tay y.
Hiện giờ nếu không phải Kiều Kiều Kiều nhắc nhở, sao ông có thể chú ý đến nhị hoàng tử đang đứng trong bóng tối?!
Kiều Kiều Kiều nhìn Thái tử giống bạch nguyệt quang này mà tiếc hận không thôi, nàng vươn tay về phía hắn.
Nàng vốn đã trắng nõn đáng yêu, lại được nuôi đến mập mạp mum múp thịt, thật sự là khiến người ta yêu thích.
Ánh mắt Thái tử ôn hòa, vậy mà đặt mặt mình vào lòng bàn tay nàng.
Kiều Kiều Kiều nhẹ nhàng sờ mặt hắn, thầm nghĩ trong lòng, [Thái tử ơi Thái tử, dù là vì Kiều gia chúng ta, huynh cũng phải sống đấy nhé.]
[Để ta tính xem, cách ngày huynh chết bất đắc kỳ tử còn có bốn năm, Kiều Kiều Kiều ta nếu có thể sống đến lúc ấy thì chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ huynh.]
[Đến lúc đó huynh cũng phải bảo vệ Kiều gia bọn ta nha, phải che chở cha và ca ca của ta nữa đó.]
Thái tử không nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, chỉ cảm thấy đôi mắt này sáng như minh châu, trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Tiểu tứ, đệ không phải ồn ào nói muốn xem tiểu muội muội sao? Mau tới đây.”
Thái tử gọi một tiếng với người phía sau, một tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh lập tức xông ra.
Đó là con thứ của Hoàng hậu, đệ đệ ruột của Thái tử, đương kim tứ hoàng tử.
Thái tử chậm rãi ngồi xổm xuống, tứ hoàng tử lập tức đến gần, vẻ mặt mong đợi.
[Tứ hoàng tử?]
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí Kiều Kiều Kiều còn không nghĩ ra có nhân vật này.
Đầu nhỏ tròn vo, đôi mắt to tròn, lông mi dài, thoạt nhìn bốn năm tuổi, trông rất đáng yêu.
“Oa, muội muội đáng yêu quá đi, ca ca, ta cũng muốn ôm muội muội!”
Thái tử nhẹ nhàng lắc đầu, “Tứ đệ, đệ còn quá nhỏ, cẩn thận làm Kiều tiểu thư bị thương.”
Tứ hoàng tử nghe vậy thì lập tức tủi thân bĩu môi, vẻ mặt không đồng ý.
[Ngốc bạch ngọt đến từ đâu thế, hoàng gia còn có nhân vật này à?] đầu Kiều Kiều Kiều đầy dấu chấm hỏi.
“Ca ca, ta sẽ rất cẩn thận, huynh để ta ôm một cái đi!” ngốc bạch ngọt còn đang không muốn buông tha.
Thái tử thấy thế thì thần sắc hơi nghiêm lại, “Tứ đệ, chuyện này không phải chuyện đùa, đợi đệ lớn hơn chút nữa mới được.”
Miệng ngốc bạch ngọt dẩu lên, “Vậy khi nào tiểu tứ mới tính là đủ lớn?”