Kiều Trung Quốc khẽ búng trán Kiều phu nhân, bất đắc dĩ cười nói:
"Phu nhân ngốc, nàng đang nghĩ lung tung chuyện gì đó. Chỉ là ta lo lắng nàng đi tiểu đêm sẽ mệt mỏi, muốn chia sẻ với nàng một chút."
Kiều phu nhân nghe vậy mới biết mình nghĩ sai, trên mặt không khỏi đỏ bừng.
Ai bảo ông lớn tuổi rồi còn luôn không buông tha người ta như thế, nếu không bà cũng sẽ không nghĩ nhiều.
"Ngày mai không phải chàng sẽ vào triều sao, sợ là sẽ khiến chàng mệt mỏi."
Kiều Trung Quốc vẻ mặt thoải mái lắc đầu: "Năm đó vi phu chinh chiến ở phía Bắc, ba ngày ba đêm không ngủ còn được, phu nhân đây là ngại vi phu già, không dùng được sao?"
"Chàng đừng nói bậy!" Kiều phu nhân hờn dỗi đấm xuống vai phu quân.
Kiều Kiều Kiều gần như phát điên.
[A a a! Đây là cha mẹ thần tiên gì thế! Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, gắn bó keo sơn. Hu hu hu, ngọt quá đi mất!]
Hai vợ chồng nghe thấy tiếng reo hò này đồng thời cả người cứng đờ, trên mặt đều đỏ bừng hết cả lên.
Quên mất trên giường còn tiểu cục cưng rồi!
Buổi tối hôm đó, Kiều Trung Quốc vẫn được ở lại như ý muốn.
Ông quy củ nằm ở ngoài cùng, chỉ cần Kiều phu nhân đi tiểu đêm, ông nhất định sẽ trở mình ngồi dậy, đi theo chạy đôn chạy đáo.
Sáng sớm hôm sau, canh khi thời gian vừa đến, ông lại rón rén đứng dậy, ra gian ngoài rửa mặt chải đầu rồi lên triều.
Trong lòng Kiều phu nhân vừa thoải mái vừa tràn đầy ngọt ngào, đêm nay bà nghỉ ngơi vô cùng tốt, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Khoảng giữa giờ Tỵ, Lưu ma ma dẫn Tả phu nhân đi vào.
Kiều phu nhân không trang điểm, đang ngồi trên giường cầm búp bê vải dỗ Kiều Kiều.
Kiều Kiều Kiều tuy rằng đã sớm không thích loại đồ chơi ngây thơ này nữa, nhưng vì dỗ Kiều phu nhân vui vẻ, nên nàng vẫn quơ cánh tay theo.
Lúc Tả phu nhân đi vào trong phòng, thì nhìn thấy được một bức tranh ấm áp như vậy.
Ánh mắt của bà ta quét một vòng trên mặt Kiều phu nhân, âm thầm cắn răng.
Người khác sinh con đều là nét mặt tiều tụy, sắc mặt khó coi, nhưng gương mặt của bà vẫn rạng rỡ, sắc mặt không thay đổi.
"Muội muội, ta tới thăm muội đây! Nhìn dáng vẻ này xem, người khác đều là đi qua quỷ môn quan một lần, còn muội có lẽ là đi dạo ở vườn bàn đào trên Thiên đình, trông càng ngày càng đẹp hơn."
Lời này nghe có chút cổ quái, nhưng trên mặt bà ta lại tươi cười dịu dàng, không tìm ra được lỗi lầm gì.
Lời này nếu như trước kia, Kiều phu nhân sẽ không để ý chút nào, bây giờ biết Tả phu nhân lòng dạ khôn lường, thì cảm thấy chỗ nào cũng có gai.
Kiều Kiều cực kỳ tức giận.
[Bà mới đi một vòng từ quỷ môn quan, cả nhà bà... Chờ chút, đây chẳng phải là mắng luôn cả mẫu thân và ngoại tổ phụ sao?]
[Phi phi phi! Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ! Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!]
Kiều phu nhân nghe đến đó, không khỏi bị chọc cười, trên mặt cũng lộ ra ý cười.