Mạnh Cốc Tuyết vẫn còn đang đau lòng.
Trời ơi, một nam nhân cực phẩm như vậy lại là của người khác!
Dựa vào đâu cơ chứ! Không ai xứng với huynh ấy ngoài mình hết!
Hãy chờ xem!
Chờ nửa năm sau kinh thành thi hội, ta nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, khiến cho Kiều Thiên Kinh phải ngạc nhiên!
Kiều Kiều Kiều đang được ôm vào phòng Kiều phu nhân, trên đường Kiều Thiên Kinh không nhịn được hỏi:
"Cha, cha và nương thật sự sẽ làm mai giúp con?"
Kiều Trung Quốc nghĩ tới duyên phận của dâu cả và con trai lớn nhà mình phải đến Tết nguyên tiêu mới đến, ông quyết đoán lắc đầu.
"Trong khoảng thời gian này nương con mệt muốn chết rồi, chúng ta làm gì có thời gian? Chẳng qua là nói cho có lệ với Mạnh gia mà thôi. Tự con cẩn thận một chút, nhanh chóng mang con dâu về cho lão tử!"
Trong lòng Kiều Thiên Kinh hơi vui vẻ, trong thoáng chốc cũng không biết mình đang vui mừng điều gì nữa.
Có lẽ là đánh giá của tiểu muội, làm cho hắn đối có thêm chút chờ mong đối với Hàn cô nương kia đi?
Trở lại trong phòng, Kiều Kiều Kiều đã mệt mỏi đến mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được có người thay tã cho nàng, sau đó rơi vào cái ôm ấm áp của nương.
[Ôi! Quả nhiên trên đời có nương thật tuyệt, thích mùi của nương nhất! Thơm quá!]
Vẻ mặt Kiều phu nhân tự hào.
Kiều lão gia: ?
Ông khẽ ngửi ngửi chính mình, cũng đâu có thối đâu!
Kiều Kiều Kiều đang muốn ngủ, đột nhiên giật mình, nhớ tới chuyện nha hoàn bò lên giường tối qua.
[Ta phải nhanh xem thử tâm trạng của nương thế nào rồi! Nương ơi nương, nương phải luôn vui vẻ, sống lâu trăm tuổi nha!]
[Chờ con gái lớn, con sẽ cho nương dùng thuốc dưỡng nhan làm đẹp, tám mươi tuổi vẫn đẹp như mười tám tuổi!]
Kiều phu nhân đang nhíu mày tập trung cho bú sữa, nghe đến đó trong lòng bà vừa cảm động vừa vui mừng.
Bà chỉ coi thuốc dưỡng nhan làm đẹp là nói đùa, nhưng phần tấm lòng này của Kiều Kiều Kiều đã đủ làm cho bà vui rồi.
Kiều Kiều Kiều rất nhanh đã ngủ say, Lưu ma ma lúc này mới nhẹ giọng nói với Kiều phu nhân.
"Phu nhân, đã bố thí và dâng hương theo lời phu nhân nói. Nô tỳ còn từ thiện không ít tiền bạc ở dọc đường, có lẽ đủ dùng một khoảng thời gian."
"Ngươi có đặc biệt nói với Bồ Tát là lòng thành của Kiều Kiều không?"
"Phu nhân, người yên tâm đi, nô tỳ làm theo từng câu từng chữ, không dám qua loa đâu!"
Kiều phu nhân nghe vậy yên tâm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Kiều Kiều Kiều, ánh mắt trìu mến.
Kiều Kiều, nương tích công đức giúp con.
Tích nhiều một chút, xin hãy hãy phù hộ cho Kiều Kiều của chúng con sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.
"Đúng rồi phu nhân, vừa rồi đại tẩu tử có đưa thư, nói là ngày mai đến thăm người."
Vị đại tẩu tử này, là thê tử của ca ca nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân nghe thấy thế, vẻ mặt mừng rỡ nói một câu: "Chuyện vui, lâu rồi ta cũng chưa gặp đại tẩu."