Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Tạo Phản

Chương 19

Đêm hôm ấy, đồ vật được tra xét từ nhà của Hoa Đại cũng đã được bày trên bàn ở thư phòng của Kiều Trung Quốc.

Kiều Trung Quốc liếc qua đống vàng bạc trang sức rồi lập tức nhìn thẳng vào một chiếc hộp gỗ có vẻ bình thường mà không chớp mắt.

Ông bấm nút mở hộp gỗ ra thì chỉ thấy bên trong chất đầy một đống giấy vụn, trên giấy là những nét chữ nguệch ngoạc, thậm chí vẫn nhìn ra được vết giấy bị vò thành một cục.

Kiều Trung Quốc chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nét chữ của con trai lớn.

Ông vừa thấy sợ hãi vừa thấy cực kỳ may mắn trong lòng, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nổi giận.

“Gọi đại thiếu gia cút ra đây gặp ta!”

Kiều Thiên Kinh vội vàng chạy tới, vừa đẩy cửa ra thì một chiếc hộp gỗ đã đập thẳng xuống bên chân hắn.

“Tự con nhìn xem!” Kiều Trung Quốc nổi giận đùng đùng.

Kiều Thiên Kinh cúi người xuống nhặt một tờ giấy cạnh chân lên, sau đó hắn lập tức tái mặt.

Trên giấy là những lời oán giận mà hắn viết khi thấy đời sống người dân gặp khó khăn vào một tháng trước, giọng văn của hắn trên đó rất dữ dội và tràn ngập sự nhiệt huyết.

Nếu tờ giấy này bị người có ý đồ cầm đi rồi xuyên tạc thành hắn không bằng lòng với Thánh Thượng và triều đình thì đúng là có cãi cũng không được.

Kiều Trung Quốc thấy Kiều Thiên Kinh đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc bèn nén cơn giận trong lòng xuống, sau đó mới hắng giọng nói:

“Lão đại, con luôn hành động chín chắn, sao lại không biết đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ* chứ? Trên đời này không có gió nào không lọt qua tường, cho dù đang ở trong nhà của mình thì có một số lời nói con cũng cần phải nuốt vào bụng!”

*không nhịn được chuyện nhỏ

Kiều Thiên Kinh cúi mặt xuống rồi đáp lại cung kính.

Kiều Trung Quốc nghĩ lại vẫn tức không chịu được, nếu như không có Kiều Kiều nhắc nhở thì con trai lớn đang tự mình gϊếŧ mình!

“Đêm nay đi từ đường quỳ rồi tự tay đốt từng tờ giấy một. Nhân tiện con suy nghĩ một chút xem lớn đến 18 tuổi rồi còn bỏ quên những thứ gì, không được phép sơ suất! Lão đại à, Kiều phủ chúng ta trông có vẻ không ngừng đi lên nhưng sống yên ổn thì cũng cần nghĩ đến ngày nguy nan.”

Câu nói cuối cùng có ý nghĩa sâu xa, Kiều Trung Quốc vừa nói cho chính mình nghe, cũng nói cho con trai lớn nghe.

Kiều Thiên Kinh đã cảm nhận rõ ràng sai lầm của mình.

Hắn nhặt từng tờ giấy vụn trên mặt đất lên rồi nhét tất cả vào trong hộp gỗ, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Cha, nhi tử sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế này nữa.”

Kiều Thiên Kinh nói xong thì xoay người bước ra ngoài, hắn bước từng bước kiên định đến từ đường.

Kiều Trung Quốc nhìn bóng dáng của con trai lớn mà đôi mắt toát lên vẻ đau lòng, nhưng ông cũng biết, làm người thì phải chịu đau một lần mới có bài học kinh nghiệm!

Trước khi đi ngủ, Kiều Trung Quốc lại đến thăm Kiều phu nhân.