“Lão gia?”
Hạ nhân ở ngoài cửa vừa mới trải qua chuyện cả nhà Hoa Đại tan nát nên đến bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, chỉ dám nhẹ nhàng thúc giục.
Kiều Trung Quốc như chợt tỉnh từ trong mơ, ông lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào.
[Ôi! Ta cũng muốn nhìn! Ta cũng muốn nhìn nữ chính! Hu hu, cha cũng mang theo con đi mà! Con cầu xin!]
Kiều Kiều Kiều chịu đựng sự mệt mỏi và cái bụng đói đang kêu ầm ĩ, nàng thầm giận vì không ai có thể hiểu một đứa trẻ như nàng nói.
Kiều Trung Quốc đang định rời đi, nghe đến đó thì ông chợt dừng lại, sau đó ông cao giọng hô: “Mời người đến sảnh chính, ta sẽ gặp ở chỗ này.”
[Hu hu! Cha, con yêu cha! Cha đúng là hiểu con!]
Kiều Kiều Kiều rơi nước mắt.
Kiều Trung Quốc nghe thấy thế thì vội vàng bế Kiều Kiều Kiều lên với vẻ dịu dàng, ông thầm nghĩ với vẻ kiêu ngạo: Con gái nói yêu ông đấy!
Tối hôm qua Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa đã từng gặp Mạnh Cốc Tuyết.
Nhưng lúc đó bọn họ vốn không biết rằng một tuổi tiểu cô nương mười một tuổi ấy sẽ khiến Kiều gia bọn họ gặp biến cố lớn.
Bây giờ người ta mới chỉ mười tuổi, vốn không có gì phải né tránh nên lúc này hai huynh đệ họ càng không muốn rời đi.
Không lâu sau, vợ chồng Mạnh gia đã được đón vào, bọn họ nhìn thấy cửa sổ bị đóng chặt thì còn đang khá buồn bực.
Nhưng sau khi bọn họ liếc mắt thấy em bé trong ngực Kiều Trung Quốc thì đã lập tức hiểu rõ.
Mạnh phu nhân thực sự rất hâm mộ.
Cả kinh thành luôn đồn rằng Kiều ngự sử yêu vợ như mạng, hơn nữa... cơ thể của ông cũng rất tốt.
Nhìn xem, người ta ở độ tuổi trung niên còn sinh thêm được một cô con gái, ra tiếp khách cũng còn bế theo, có thể thấy ông yêu chiều đứa bé như đôi mắt của mình.
Lại nhìn sang hai người con trai của người ta đều là rồng phượng trong biển người. Những phu nhân trong kinh thành khi nhắc tới Kiều phu nhân thì có ai không hâm mộ đến cắn khăn chứ?
Bà ấy nhìn sang lão gia nhà mình, rõ ràng ông ta còn nhỏ hơn Kiều ngự sử năm tuổi mà đã bụng phệ, tóc trên đầu thưa dần, còn liên tục nạp thêm thϊếp thất.
Mạnh phu nhân càng thêm căm ghét!
So mình với người ta càng thêm tức giận!
Mạnh lão gia lại không hề biết chuyện gì, ông ta ưỡn bụng đi lên trước rồi tươi cười chào hỏi.
“Kiều huynh, chuyện tối hôm qua xảy ra bất ngờ nên đệ tiếp đón không được cẩn thận, làm huynh mất lòng. Sáng sớm hôm nay tiểu nữ đã ổn hơn, tiểu đệ để nàng tự mình đến phủ cảm ơn Nhị công tử.”
Nói xong ông ta hơi nghiêng người, lộ ra Mạnh Cốc Tuyết ở đằng sau.
Kiều Trung Quốc biết suy nghĩ của con gái nên cố ý quay mặt nàng ra bên ngoài.
Kiều Kiều Kiều nhìn kỹ thì thấy hơi thất vọng.