Ở trong tiểu thuyết, tác giả miêu tả vẻ đẹp của Mạnh Cốc Tuyết đến mức chỉ có trên trời chứ không có dưới đất, thậm chí nàng ta còn cùng lúc được danh xưng đệ nhất mỹ nữ kinh thành và đệ nhất tài nữ.
Kiều Kiều Kiều kỳ vọng quá nhiều nhưng suy cho cùng thì tiểu cô nương mới mười tuổi, còn chưa phát triển hết.
Chỉ thấy nàng ta có lông mày hơi cong, cái mũi hơi vểnh, miệng nhỏ xinh, sắc mặt còn khá nhợt nhạt.
Nhưng đúng là đôi mắt sinh động hoạt bát kia rất đẹp, lúc này nàng ta cũng đang nhìn trái nhìn phải.
[À, thì ra việc rơi xuống nước tối hôm qua là cơ hội để nữ chính xuyên tới, bây giờ cơ thể này đã thay thế bằng linh hồn của một người hiện đại trưởng thành. Cuối cùng thì cốt truyện cũng tới rồi!]
Cha con Kiều gia ngay lập tức khϊếp sợ tới mức ngây người.
Xuyên tới?
Hóa ra tiểu thư thật sự của Mạnh gia đã chết trong lúc rơi xuống nước tối hôm qua, còn bây giờ đứng trước mặt bọn họ là một người khác sao?
Đây… đây không phải là mượn xác hoàn hồn ư?
Nghĩ đến đây thì dù là người cực kỳ khỏe mạnh như Kiều Trung Quốc cũng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Ông đã tự động bỏ qua một sự thật rằng con gái của ông cũng rất kỳ lạ!
Tuy ông có hàng vạn suy nghĩ trong lòng nhưng đã lăn lê bò lết trên quan trường nhiều năm nên Kiều Trung Quốc vẫn có thể không tỏ ra vẻ gì trên mặt.
“Sao Mạnh huynh lại nói thế? Hôm qua huynh bận rộn cũng là chuyện thường tình, không cần phải mất công đến đây một chuyến.”
Mạnh lão gia cũng là người tinh anh. Bây giờ Kiều gia đang được trọng dụng, tuy Kiều Trung Quốc chỉ là ngự sử tam phẩm, nhưng nếu ông tùy ý nói trên triều đình thì ai dám phản bác lại một câu chứ?
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ trong lòng rằng bất kỳ ai bị Kiều Trung Quốc tóm lấy, không phải kẻ có quỷ trong lòng thì cũng phải bắt được cả người lẫn tang vật.
Nhưng ông lại luôn là một người cô độc, cũng không tham gia yến hội của đồng liêu mà luôn lẻ loi một mình.
Mạnh lão gia nghĩ rằng nếu có thể nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Kiều Trung Quốc thì chẳng phải ở trên triều đình ông ta sẽ có thêm sự vững chắc sao?
“Ôi Kiều huynh, ơn cứu mạng lớn hơn trời. Tiểu Tuyết, mau tới đây nói lời cảm ơn Nhị công tử!”
Mạnh Cốc Tuyết thoải mái đi lên, nàng ta nói với giọng trong trẻo, đôi mắt sáng bừng.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Kiều Nhị công tử. Tiểu Tuyết không có gì báo đáp, suốt đời không quên!”
Kiều Địa Nghĩa quan sát kĩ một lúc. Rõ ràng tối hôm qua Mạnh Cốc Tuyết còn đang rối loạn tinh thần, bề ngoài nhút nhát, chỉ biết khóc sướt mướt, sau đó thì sốt cao.
Không ngờ chỉ một đêm qua đi mà dường như hoàn toàn thay đổi một người vậy!
Chẳng lẽ đúng như lời của tiểu muội, bây giờ trong cơ thể của Mạnh Cốc Tuyết là một nữ tử thành niên đến từ một thế giới khác sao?
Nghĩ đến đây thì Kiều Địa Nghĩa run vai, lông tơ trên người dựng đứng lên!