Bên kia, Kiều Trung Quốc đã đến thư phòng, trên mặt ông mang ý cười, để cho hạ nhân mang tới hai vò rượu lớn, tuyên bố hôm nay vui mừng, không thể không uống say được.
Trong đình viện ánh trăng trầm lắng, hai huynh đệ Thiên Kinh và Địa Nghĩa đứng đối diện nhau, sắc mặt đều nghiêm túc.
Kiều Địa Nghĩa mở miệng trước: "Ca, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chúng ta lại có thể nghe được tiếng lòng của tiểu muội! Hơn nữa xem ra tiểu muội dường như còn có thể biết trước tương lai!"
Kiều Thiên Kinh thoạt nhìn bình tĩnh hơn, hắn chậm rãi đi vài bước, đột nhiên quay đầu hỏi: "Nhị đệ, muội ấy là muội muội của chúng ta đúng không?"
Kiều Địa Nghĩa bị câu hỏi này hỏi đến hơi sững sờ, nhưng vẫn không cần nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên là đúng rồi, dù sao muội ấy chui ra từ trong bụng nương, cùng một mẫu thân với chúng ta!"
Kiều Thiên Kinh gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Vậy không phải đủ rồi sao? Có lẽ bởi vì ông trời cũng nhìn không được, cả nhà Kiều gia chúng ta trung quân vì nước mà phải chịu khổ chém đầu diệt môn, cho nên phái tiểu muội đến cứu vớt chúng ta."
"Nhị đệ, hôm nay ta quan sát cẩn thận vẻ mặt của cha nương, có vẻ như bọn họ không nghe thấy tiếng lòng của tiểu muội, cho nên việc này đệ biết ta biết, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài."
"Nếu không nhất định sẽ dẫn đến họa mất mạng cho tiểu muội, cũng dẫn tai ương ngập đầu tới Kiều gia chúng ta!"
Kiều Địa Nghĩa đã hiểu ý của đại ca, vẻ mặt thận trọng gật đầu.
"Đại ca yên tâm đi, trong lòng đệ biết rõ. Từ nay về sau đệ đương nhiên dùng tính mạng của mình để yêu thương tiểu muội của chúng ta."
Kiều Kiều Kiều trong đêm tỉnh lại nhiều lần, mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe thấy giọng của Lưu ma ma.
"Phu nhân, thực sự bị người đoán đúng rồi. Ông trời của ta ơi, nô tỳ tận mắt nhìn thấy bàn chân nhỏ kia..."
"...Trong phòng đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, đúng là bị lão gia tự mình lôi ra, hôm nay nổi giận đùng đùng ở tiền viện..."
Đầu óc Kiều Kiều Kiều đã theo không kịp, nàng lẩm bẩm một tiếng, rồi lại ngủ thật say.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra thì trời đã sáng choang.
Kiều Kiều Kiều cảm giác có người đang khẽ lắc lư mình, rất nhanh cái cằm râu ria của cha mình đập vào mắt.
[A a a! Ban ngày cha ta trông càng đẹp trai hơn!]
Kiều Trung Quốc chậm rãi cúi đầu, thì thấy Kiều Kiều Kiều đang mở to đôi mắt nhìn mình, trên mặt thoáng chốc lộ ra vẻ dịu dàng.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nói thê lương cầu xin tha thứ:
"Lão gia, ngài hãy nể tình nô tỳ và Hoa Đại hầu hạ quý phủ hơn ba mươi năm, tha cho nha đầu Liễu Nhi đi!"
"Con bé bị mỡ heo che mờ lý trí, trăm nghìn lần không nên nảy sinh ra tâm tư xấu xa đó. Nô tỳ đưa con bé ra hậu viện, nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, tuyệt đối không để cho nó đi ra làm mất mặt."
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"