[Không được, ta phải tích góp nhiều điểm công đức mới được! Càng nhiều công đức thì ta mới có thể giữ được tính mạng, mới có thể bảo vệ Kiều gia!]
Kiều phu nhân nghe đến đó, lập tức quyết định ngày mai bắt đầu lấy danh nghĩa của Kiều Kiều Kiều tích đức làm việc thiện, cung phụng Bồ Tát, cho dù tốn bao nhiêu tiền bạc đều không tiếc!
Sau khi Kiều Kiều Kiều nhận thức xong một vòng người, thật sự mệt mỏi không chịu nổi nữa, nàng còn cảm thấy rất đói, trong dạ dày trống rỗng.
[A! Đói quá đi mất!]
Trong miệng nàng phát ra tiếng khóc giống như tiếng mèo con kêu.
Kiều phu nhân nghe đến đó, lập tức đưa tay ra: "Kiều Kiều quấy rồi, đoán chừng là đói bụng, để ta đút con bé, các người đều đi ra ngoài đi!"
Tuy phu nhân phú quý bình thường cũng không tự mình cho con bú, nhưng Kiều Kiều là thịt trong lòng bọn họ trông mong mười mấy năm, bà đã sớm quyết định tự mình làm hết thảy.
Kiều Kiều Kiều vừa thấy cha sắp đi, sợ tới mức oa oa kêu to.
[Cha ơi! Đêm nay cha không thể say rượu đâu đó!]
Kiều Trung Quốc không muốn Kiều Kiều Kiều cho rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, nếu không sau này Kiều Kiều bị bó buộc tay chân*, sợ là không dám nghĩ gì nữa.
*Ý chỉ những người có năng lực nhưng lại không thể phát huy.
Vì vậy ông hành động giống như Kiều Kiều Kiều dự đoán, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, nàng vừa mới sinh xong, còn quá yếu, đêm nay vi phu ở lại chăm sóc cho nàng."
Kiều phu nhân cũng có tính toán của mình, bà hiểu ý mà lắc đầu: "Phu quân là một đấng nam nhân, ở lại đây có nhiều bất tiện, uất ức cho chàng phải ở thư phòng mấy đêm rồi."
[A a a! Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động rồi! Hu hu hu, không được, ta thật sự sắp đói xỉu luôn rồi!]
Kiều Kiều Kiều gấp gáp không thôi, kết quả chờ đến khi núʍ ѵú đến bên miệng, toàn bộ đầu óc của nàng trở nên mơ màng rồi, bú vài ngụm rồi nặng nề ngủ thϊếp đi.
Kiều phu nhân thấy Kiều Kiều Kiều đã yếu ớt ngủ đi, lúc này mới gọi nhũ nương Lưu ma ma bên cạnh tới, nhàn nhạt dặn dò:
"Ma ma, tối nay không cần hầu hạ ta, bà đi ngoài cửa thư phòng trộm trông coi, nhìn xem có mấy tiểu nha hoàn lòng dạ bất chính hay không."
Lưu ma ma nghe đến đó sắc mặt thay đổi: "Phu nhân, ý của người là?"
Vẻ mặt Kiều phu nhân bình tĩnh: "Một phủ đệ lớn như vậy, luôn có mấy con chó con mèo."
"Ma ma, đừng làm lớn chuyện, bằng không sẽ làm xấu mặt lão gia, tấm lòng của ông ấy với ta, ta vẫn biết."
Lưu ma ma sắc mặt trịnh trọng đồng ý, vội vàng bước đi ra ngoài.