Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 18

Bị cô giáo đột ngột gọi cả họ tên, Chúc Trì bị giật mình, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, cậu lúng túng đứng dậy, nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt rưng rưng, giống như một chú nai nhỏ, có chút căng thẳng nhìn cô giáo.

Cô Tô bị ánh mắt của cậu làm cho mềm lòng, nhưng vẫn chỉ vào câu hỏi trên bảng: “Nếu em giải được bài này, cô sẽ cho em ngồi xuống, nếu không, em phải đứng đó nghe cô giảng bài.”

Cả lớp hít một hơi lạnh, thầm nghĩ lần này cô giáo thật sự nghiêm túc.

Sau khi xem bảng thành tích của Chúc Trì khi chuyển trường, cảm thấy phải là một đứa trẻ tinh nghịch đến mức chó còn chê mới có thành tích như vậy.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu của Chúc Trì, trong lòng thầm nghĩ dù bất cứ giá nào cũng phải kéo điểm số của cậu lên, cho nên mới trở nên nghiêm khắc với cậu như thế.

Cô ấy cho Chúc Trì giải một bài toán cộng trừ với hơn mười con số, có hơi quá khả năng của mấy bạn nhỏ ở trường mẫu giáo.

Chương Dư luống cuống giơ ngón tay lên đếm một cách khó khăn.

Giang Nhiễu tính nhẩm nhanh hơn Chương Dư, nhưng bởi vì bài toán này đến quá bất ngờ nên cả cậu bé cũng phải mất mười mấy giây.

Tống Thần Dật không thể để Chúc Trì đứng nghe giảng, nhóc vừa định nhắc đáp án thì thấy Chúc Trì vừa đọc xong đề bài đã đáp: “Thưa cô, đáp án là chín.”

Ba đứa trẻ lo lắng tên ngốc sẽ không thể trả lời được đều trở lên ngơ ngác.

Tống Thần Dật nghĩ, trước khi Chúc Trì chuyển trường, điểm toán của cậu dường như không vượt qua con số ba mươi.

Vậy mà giờ đây cậu lại có thể giải bài toán này một cách nhanh chóng.

Lẽ nào nói mò mà trúng?

Cô Tô cũng không ngờ cậu lại giải được câu hỏi này một cách dễ dàng như vậy.

Ngay cả những lời khuyên chân thành mà cô ấy vốn định nói với cậu là gì cũng quên mất.

Nhưng lúc này, cô ấy cũng cảm thấy rất vui mừng.

Ít ra, trước mắt tình trạng học hành của Chúc Trì thật sự có tiến bộ không ít.

Cô ấy bảo Chúc Trì ngồi xuống, đồng thời khen ngợi cậu, sau đó tiếp tục giảng bài cho bọn trẻ.

Sau khi Chúc Trì ngồi xuống, trong lòng cậu vẫn còn phập phồng sợ hãi.

Trước giờ cậu đi học chưa từng bị cô giáo gọi tên như thế.

Đối với một người luôn tuân thủ quy tắc như Chúc Trì, đây thực sự là một cú sốc không nhỏ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu không dám mất tập trung nữa, cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những chú chim bay đi bay lại trên cành cây nữa.

Sau giờ học, Tống Thần Dật vừa mới chuyển đến khó khăn lắm mới có cơ hội muốn gần gũi với Chúc Trì hơn, nhưng nhóc chợt nhận ra trong lớp có rất nhiều người đang lén nhìn cục bông nhỏ của mình.

Đặc biệt là hai người phía trước, ánh mắt chưa từng rời đi.

Chúc Trì có ngoại hình vô cùng nổi bật, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu, lông mi dài tạo bóng trên làn da trắng mịn, ngũ quan đẹp đến mức đáng kinh ngạc, còn đáng yêu hơn cả búp bê.

Các bạn nhỏ trong lớp từ lâu đã muốn bắt chuyện với cậu, nhưng vẫn luôn không dám đến gần Giang Nhiễu, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bây giờ hiếm khi được đổi chỗ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cậu.

Lúc Chúc Trì đang thu dọn sách vở, các bạn nhỏ xúm lại, hào hứng bắt chuyện:

“Tiểu Trì Tiểu Trì, hôm nay cậu giỏi thật!”

“Tiểu Trì thích chơi đồ chơi không? Nhà tớ có rất nhiều đồ chơi, cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?’”

“Tiểu Trì Tiểu Trì...”

...

Bị nhiều bạn nhỏ bao quanh hỏi chuyện lung tung, Chúc Trì trả lời câu này thì không kịp trả lời câu khác, cậu không giỏi ăn nói nên lúng túng, không thể không hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tống Thần Dật.

Tống Thần Dật rất đam mê việc sưu tầm những thứ mình yêu thích và có tính chiếm hữu rất mạnh, người khác nhìn thêm một chút vào đồ của nhóc cũng khiến nhóc cảm thấy như bị dẫm phải đuôi, cực kỳ khó chịu.

Nhưng Chúc Trì lại được mọi người yêu thích như vậy, lại không thể giấu đi chỉ để mình nhóc nhìn, Tống Thần Dật thật sự không biết phải làm sao mới tốt.

Nhưng bây giờ, Tống Thần Dật nhìn thấy Chúc Trì gặp chuyện không thể ứng phó nổi còn ngay lập tức cầu cứu mình, trong lòng nhóc cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng bên ngoài lại tỏ ra rất kiềm chế, tiến lại gần Chúc Trì nói: “Thật hết cách với em, đi theo anh, anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Chúc Trì như được đại xá, lập tức nắm lấy tay Tống Thần Dật, hai mắt không dám nhìn lung tung, ngoan ngoãn đi theo nhóc ra ngoài.

Đối diện với tình huống này, Chương Dư và Giang Nhiễu lập tức cảm thấy như gặp phải kẻ địch lớn mạnh.

Tại sao Tống Thần Dật lại muốn đưa Chúc Trì ra ngoài!

Là vì trong lớp có quá nhiều người nên không tiện ra tay sao?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng này!

Chương Dư và Giang Nhiễu nhìn nhau rồi cũng lập tức đi theo bọn họ.

*

Tống Thần Dật dẫn Chúc Trì đến một khoảng đất trống kín đáo phía sau tòa nhà dạy học.

Trong ánh mắt bối rối của Chúc Trì, Tống Thần Dật như làm ảo thuật lấy từ trong túi ra một viên kẹo socola.

Chúc Trì mở to mắt, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào viên kẹo socola, vô thức liếʍ môi.

Nhìn thấy ánh mắt khao khát của Chúc Trì, Tống Thần Dật sờ cằm, mỉm cười nhìn cậu: “Muốn không?”

Chúc Trì gật đầu.

Tống Thần Dật mở lòng bàn tay ra và nói: “Vậy thì đến lấy đi.”

Chúc Trì nuốt nước bọt, cẩn thận đưa tay ra.

Không ngờ, khi Chúc Trì sắp chạm vào thì Tống Thần Dật lại rụt tay về.

Chương Dư và Giang Nhiễu đứng sau tường thò hai cái đầu nhỏ ra, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Thần Dật.

Thằng nhóc xấu xa này rõ ràng là đang chọc ghẹo Chúc Trì.

Chúc Trì cảm thấy hơi bối rối, không nhận được kẹo socola cũng không tức giận, mà còn nghiêng đầu tỏ vẻ uất ức nhìn Tống Thần Dật.

Tống Thần Dật thấy bộ dạng cậu như vậy trông rất dễ thương, muốn mang hết kẹo socola trên thế giới đến cho cậu.