Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 19

Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ đáng yêu lần trước Chúc Trì hôn mình, Tống Thần Dật lắc lắc viên kẹo trong tay, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu: “Tiểu Trì, nếu em muốn, hôn anh đi, anh sẽ đưa cho em kẹo socola.”

Điều này là một cám dỗ lớn đối với Chúc Trì.

Cậu luôn rất thích ăn socola, nhưng trước khi xuyên sách, cha mẹ cậu luôn hạn chế cậu ăn những thứ có nhiều calo.

Sau khi xuyên sách, mẹ cậu lo lắng cậu bị sâu răng, cũng không thường xuyên cho cậu ăn kẹo.

Vì thế, cậu vẫn chưa ăn đủ nó.

Hơn nữa, socola mà Tống Thần Dật cầm trong tay lại chính là loại socola mà cậu thích nhất: vỏ ngoài là lớp bánh giòn, bên trong là lớp vỏ socola giòn giòn, bên trong nữa là nhân socola ngọt ngào, mang lại cảm giác đặc biệt thơm ngon.

Tống Thần Dật luôn có khả năng nắm bắt sở thích của Chúc Trì một cách dễ dàng.

Bờ môi mềm mại của Chúc Trì khẽ nhếch lên, thầm nghĩ, dù sao bây giờ cũng không có ai, trẻ con hôn nhau cũng chẳng có vấn đề gì.

Đó chỉ là cách thể hiện tình bạn của bọn họ.

Thế là trong lúc Chương Dư và Giang Nhiễu còn đang cảm thấy bất bình về hành vi lừa gạt trẻ con của Tống Thần Dật, thì Chúc Trì vốn đang ngồi dưới đất đột nhiên đứng dậy, đưa gương mặt mềm mại của mình đến gần Tống Thần Dật, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng hôn lên má nhóc.

Ngay khoảnh khắc đó, Chương Dư và Giang Nhiễu đều bị sốc.

Cái gì? Như vậy cũng được sao!

Tống Thần Dật không hề nhận ra hành động của mình đã bị hai người quan sát hiểu lầm, nhóc hào phóng đưa toàn bộ thanh socola cho Chúc Trì, còn không quên nhấn mạnh với cậu: “Sau này chỉ được hôn anh trai thôi nhé, nhớ kỹ, những người khác dùng socola để dụ em đều là kẻ lừa đảo.”

Chương Dư và Giang Nhiễu đều mở to mắt trầm trồ khi nghe thấy câu nói vô sỉ này của Tống Thần Dật, càng cảm thấy bàng hoàng hơn.

Cậu học sinh mới chuyển trường này mới chính là một kẻ lừa đảo! Dựa vào đâu nhóc cảm thấy mình không phải là kẻ lừa đảo!

Quan trọng hơn là Chúc Trì lại nghe lời nhóc, cậu vừa dùng lưỡi liếʍ socola, vừa ngoan ngoãn gật đầu, rất là biết điều.

Khóe môi của Tống Thần Dật khẽ nhếch lên, giống như một chú mèo vừa giành được chiến thắng, dáng vẻ chiếm hữu vuốt ve cái đầu xù của Chúc Trì, mỉm cười nói: “Chúc Trì thật là ngoan.”

Hai đứa trẻ đang trốn sau tường nhìn thấy cảnh này, bỗng chốc hóa đá.

Không biết tại sao, họ cảm thấy Tống Thần Dật khó đối phó hơn so với những gì bọn họ nghĩ ban đầu!

Nhưng điều khiến người ta yên tâm là, Tống Thần Dật trông có vẻ không phải là đứa trẻ xấu muốn bắt nạt Chúc Trì, thậm chí còn quan tâm cậu hơn thế nữa.

Chương Dư trầm ngâm nghĩ ngợi, dường như những gì được phát trên phim không phải lúc nào cũng đúng.

Chúc Trì ngồi gần Tống Thần Dật trên tảng đá nhỏ trong sân, sau khi ăn hết viên socola, còn thích thú liếʍ ngón tay của mình, giống như con mèo con liếʍ lông sau khi ăn no.

Tống Thần Dật thích thú chống cằm nhìn bộ dạng đáng yêu của Chúc Trì, không muốn rời đi.

Khi lớp học sắp bắt đầu, nhóc nói với Chúc Trì: “Anh nhớ hình như sắp tới sinh nhật em rồi, đến lúc đó, anh sẽ chuẩn bị cho em một món quà thật lớn.”

Chúc Trì nhìn Tống Thần Dật, chớp mắt, có chút bất lực nói: “Rõ ràng vẫn còn lâu.”

Nhưng như vậy cũng chứng tỏ Tống Thần Dật thật lòng để tâm đến sinh nhật của cậu, hơn nữa bản thân Chúc Trì cũng rất mong đợi.

Quan điểm sống của Chúc Trì chính là ai tốt với mình thì mình sẽ đối tốt với người đó. Thế là cậu âm thầm quyết tâm, đợi đến lúc sinh nhật của Tống Thần Dật, cậu cũng sẽ chuẩn bị cho nhóc một món quà!

Tuy nhiên, lúc trước chỉ vì một câu nói thích bánh kem mà Tống Thần Dật đã làm cho cậu một cái bánh còn cao hơn cậu, Chúc Trì không khỏi nhắc nhở nói: “Quà sinh nhật tặng cái gì cũng được.”

Tống Thần Dật không biết Chúc Trì đang lo lắng điều gì, nhóc kéo tay Chúc Trì hỏi: “Đây là lần sinh nhật đầu tiên của em sau khi anh gặp em, nếu không có khác biệt so với trước đây, vậy thì gặp anh còn có ý nghĩa gì?”

Chúc Trì thầm nghĩ, đâu cần phải so sánh như vậy.

Tống Thần Dật có thể nhớ sinh nhật của cậu là cậu đã vui lắm rồi.

Ánh mắt sáng ngời của Chúc Trì giống như chứa đựng hàng vạn vì sao, cậu chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Tống Thần Dật rất thích cặp mắt của cậu chứa đầy hình ảnh của mình, hai má nóng bừng, không nhịn được nữa, thừa cơ hội hỏi: “Nếu vậy, em có thích anh không?”

Chúc Trì sững sờ, bởi vì lời nói tiếp theo nói ra thì có hơi xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn của cậu ửng hồng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: “Thích anh.”

Tống Thần Dật liên tục trêu chọc cậu, Giang Nhiễu và Chương Dư đều nhìn đến ngơ ngác.

Cao thủ, đúng là cao thủ!

Nhìn hai người tương tác với nhau, trong lòng Giang Nhiễu có chút ghen tị.

Quan hệ giữa Chúc Trì và Tống Thần Dật có vẻ tốt hơn bọn họ.

Nếu nói, lúc nãy cậu bé vẫn còn cảnh giác với Tống Thần Dật thì bây giờ cảm thấy hơi ngưỡng mộ.

Cậu bé cũng muốn trở thành bạn tốt với Chúc Trì.

À phải, hình như Tống Thần Dật đó nói sắp đến sinh nhật của Chúc Trì rồi.

...

Những đứa trẻ muốn bắt chuyện với Chúc Trì phát hiện, Tống Thần Dật còn khó tiếp cận hơn cả Giang Nhiễu.

Nhóc cũng quá bá đạo rồi!

Mỗi khi bọn họ lấy hết dũng khí muốn nói chuyện với Chúc Trì thì Tống Thần Dật lại nhăn mặt, nheo mắt khó chịu nhìn bọn họ, giống như cái đồng hồ tính giờ, đếm thời gian bọn họ nói chuyện.

Mỗi lần có người tới thì sẽ bị Tống Thần Dật nhìn đến mức dựng tóc gáy.

Đến giờ tan học, Tống Thần Dật đã thu dọn cặp sách từ sớm, nhưng không vội rời đi, mà kiên nhẫn chờ đợi Chúc Trì cẩn thận bỏ từng món đồ dùng học tập vào trong cặp, vuốt phẳng từng trang vở, không để lại một nếp gấp nào.