Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 17

Nói thế nào thì Chúc Trì cũng là em họ của mình, hơn nữa, hôm nay cậu còn cho mình một túi bánh quy.

Cho dù ăn hϊếp thì cũng chỉ có cậu nhóc mới có thể ăn hϊếp Chúc Trì.

Tốt xấu gì cậu ta cũng là anh họ của Chúc Trì, sao có thể để cậu bị người ngoài bắt nạt.

Chương Dư siết chặt nắm đấm, âm thầm hạ quyết tâm, nếu cái tên khốn Tống Thần Dật đó dám chuyển tới thì cậu nhóc nhất định sẽ bảo vệ Chúc Trì.

...

Thế nhưng hiện thực thường khắc nghiệt hơn những suy nghĩ phong phú đó.

Sáng hôm sau, Chương Dư hừng hực tinh thần chiến đấu tỉnh dậy, phát hiện suy nghĩ tối qua của mình có hơi quá lố, giống như được tiêm máu gà mà hưng phấn đến mức không ngủ được.

Thế là đi trễ rồi!

Cậu nhóc gặm một cái bánh mì, vuốt lại mái tóc, hoảng sợ đẩy cửa phòng học ra, hai mắt cậu nhóc mở to, phát hiện mọi thứ đều đã muộn.

Không ai thông báo hôm nay đổi chỗ ngồi thế!

Hiện giờ, chỗ ngồi đã có sự thay đổi lớn, Chúc Trì ngồi cùng bàn với Tống Thần Dật, người mà đêm qua cậu nhóc nằm mơ thấy đánh nhau với mình, còn về Giang Nhiễu thì...

Bây giờ hình như đã trở thành bạn cùng bàn của cậu nhóc rồi!

Chương Dư xin lỗi giáo viên ở trong lớp, sau đó lật đật đi về chỗ ngồi của mình.

Chính là chỗ bên cạnh Giang Nhiễu.

Giang Nhiễu hình như cũng bị sốc với việc đổi chỗ ngồi hôm nay, thế là người trước giờ luôn nằm dài ra bàn ngủ như cậu bé nhưng hôm nay lại chẳng thể chợp mắt, dường như đang tiêu hóa thông tin này.

Hai người ngồi đực mặt ra đó, cùng nhau tiêu hóa.

Giang Nhiễu thì đang suy ngẫm tại sao mình từ bạn cùng bàn của Chúc Trì lại trở thành bạn bàn trên.

Chương Dư thì đang ngẫm tại sao mình từ bạn bàn trên của Chúc Trì lại trở thành... À đúng rồi, cậu nhóc vẫn là bạn bàn trên, vậy thì không sao rồi.

Chương Dư nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu lại nhìn Chúc Trì, muốn biết cậu có cảm thấy sợ hãi khi ngồi cạnh Tống Thần Dật không.

Cậu nhóc vừa nhìn qua, đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tống Thần Dật.

Tống Thần Dật bày ra bộ mặt “khó gần” nhìn cậu nhóc, ánh mắt vô cùng hung dữ.

Chương Dư sợ hãi nuốt nước miếng, cảm nhận được Tống Thần Dật không phải người hiền lành.

Người bình thường đâu có ai nhìn người khác chằm chằm vậy chứ!

Giang Nhiễu xem ra còn không hung dữ bằng nhóc!

Chương Dư cảm thấy với sức mạnh của một người không thể đối đầu với tiểu ác ma này, thế là cậu nhóc hướng ánh mắt về phía Giang Nhiễu, người bạn cùng bàn hiện giờ của mình.

Chương Dư âm thầm lấy giấy bút ra, viết viết vẽ vẽ lên đó rồi đưa cho Giang Nhiễu, chia sẻ thông tin với cậu bé.

Giang Nhiễu bày ra khuôn mặt chán ghét đọc tờ giấy viết đầy chữ ghép vần và lỗi sai chính tả, cậu bé bĩu môi, nheo mắt đọc cả nửa buổi mới hiểu.

Tình hình thì cậu bé đã hiểu được đại khái rồi.

Hóa ra mẹ của Chúc Trì làm bảo mẫu tại nhà của Tống Thần Dật, mục đích của Tống Thần Dật đến trường mẫu giáo Quả Quả này là để tiện bắt nạt Chúc Trì mà thôi.

Cho nên một người sợ người lạ như Chúc Trì, sau khi nhìn thấy Tống Thần Dật cũng không dám không nghe lời mà ngoan ngoãn đi theo nhóc.

Giang Nhiễu đột nhiên thấy đồng cảm.

Sau khi cha mẹ cậu bé ra nước ngoài thì vứt cậu bé cho họ hàng trong nước chăm sóc.

Nhưng họ hàng cũng chỉ là họ hàng thôi, con của người khác sao bằng cốt nhục mình sinh ra.

Cũng chính vì thế mà Giang Nhiễu ăn nhờ ở đậu nhà người khác cũng chịu không ít uất ức.

Trên bàn ăn, thứ bày lên trước mặt cậu bé luôn luôn là thức ăn thừa, còn của cậu con trai ruột đều là thịt cá.

Cậu bé không có phòng ngủ riêng, chỉ có thể ngủ một mình trong căn gác ngột ngạt.

Lẽ nào Chúc Trì cũng bị bắt nạt khi sống ở nhà cậu chủ nhỏ đó sao?

Giang Nhiễu càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.

Cậu bé liếc nhìn Chương Dư, hai người nhìn thấy sự ngầm hiểu và chắc chắn trong mắt nhau.

Do đó, liên minh chống bắt nạt Chúc Trì đã được thành lập vào một buổi sáng mùa xuân êm đềm.

...

Mà ở bên này, Tống Thần Dật ở phía sau cũng không hay biết hai đứa nhóc bàn trên đang có âm mưu đại sự gì.

Nhóc đắc ý nghĩ rằng lần này mình là người gần Chúc Trì nhất trong trường mẫu giáo này.

Trước khi chính thức vào trường mẫu giáo, nhóc còn đặc biệt đến tìm giáo viên, nói mình là người bạn thân nhất của Tiểu Trì ở thành phố này, mong nhóc có thể được ngồi học cùng với Chúc Trì.

May là lúc đó giáo viên có ý định sắp xếp lại chỗ ngồi, hai người tình cờ đúng ý nhau, nên chuyện này cứ thế mà thành.

Từ sau khi quen biết Chúc Trì, mỗi ngày Tống Thần Dật đều mong chờ được ở cạnh cậu, nhưng họ chỉ có thể gặp nhau vào giờ ăn tối, không đủ thỏa mãn chút nào.

Bây giờ, họ có thể ở bên nhau cả ngày.

Đối với Tống Thần Dật, đây chính là niềm hạnh phúc to lớn nhất.

Trường mẫu giáo rất đơn giản, Tống Thần Dật tự học là có thể hiểu được bảy tám phần rồi, vì vậy hầu hết thời gian nhóc đều lén lút nhìn Chúc Trì.

Nhóc nghĩ, tuy Chúc Trì học không giỏi, nhưng cũng biết ngước khuôn mặt trắng nõn lên cố gắng lắng nghe cô giáo giảng bài, lâu lâu không kìm chế được ngáp một cái, đôi mắt đen ẩm ướt, lo lắng liệu có bị cô giáo phát hiện hay không.

Tống Thần Dật cảm thấy cậu quá đáng yêu, nụ cười trên môi không thể nào dừng lại.

Nhóc nghĩ có sự hiện diện của mình ở trường mẫu giáo này thì đừng hòng ai dám bắt nạt Tiểu Trì của nhóc.

Đối với Chúc Trì, nội dung của bài học thực sự quá đơn giản, Chúc Trì nghiêm túc lắng nghe một lúc cũng bắt đầu có chút lơ đãng.

Lúc cậu đang lơ đãng, hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt quay ra nhìn ngoài cửa sổ, bị những chú chim nhỏ xinh đẹp mê hút.

Chính lúc này, cô Tô tinh mắt phát hiện ra Chúc Trì đang lơ đãng, ngay lập tức dùng thước đánh vào bàn: “Chúc Trì, đứng lên trả lời câu hỏi.”