Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 16

Quả thật rất thích hợp làm em trai.

Nghĩ đến đây, mặt của Chương Dư bỗng chốc ửng đỏ.

Ngay lúc đó, Chúc Trì nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, mở một đôi mắt tròn vo trong sáng nhìn Chương Dư.

Bị ánh mắt trong veo của Chúc Trì nhìn mình, Chương Dư bỗng thấy như mình bị nhìn thấu bí mật, cảm thấy vô cùng bối rối.

Cậu nhóc lắc đầu, cố gắng xua tan hình ảnh Chúc Trì ngoan ngoãn gọi mình là “anh trai” hiện lên trong đầu, sau đó nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi, đặt chiếc cặp sách lên bàn một cách mạnh mẽ, cố gắng che giấu những suy nghĩ vừa rồi của mình.

Chúc Trì nghiêng đầu, không hiểu tại sao bạn bàn trước của mình vừa sáng sớm đã giận dữ giống như ăn phải thuốc nổ như vậy.

Cậu suy nghĩ, bất ngờ nhớ tới mục đích của mình hôm nay, sau đó nhẹ nhàng lôi ra một túi bánh quy từ trong cặp, cẩn thận chạm nhẹ vào vai của Giang Nhiễu.

Giang Nhiễu để lộ ra một con mắt từ trong mái tóc rối bù, dường như chỉ mới nằm một lúc mà đã có chút buồn ngủ, khiến người ta cảm giác như một con thú nhỏ vừa mới tỉnh giấc.

Chúc Trì hơi giật mình, nhưng tự an ủi mình rằng, dù Giang Nhiễu có hung dữ thì chỉ cũng là một đứa trẻ chưa trưởng thành, thế là tiếp tục cố gắng đưa túi bánh quy trong tay cho Giang Nhiễu: “Tặng cho cậu.”

Giang Nhiễu hơi sững sờ, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang cầm túi bánh quy có vẻ rất nặng của Chúc Trì.

Giang Nhiễu chưa ăn sáng, môi cậu bé mấp máy, rồi nhìn vào mắt Chúc Trì, hỏi: “Tại sao?”

Chúc Trì đã chuẩn bị sẵn lý do, hai mắt sáng lên nói: “Mẹ nói, phải chia sẻ những thứ mình thích với bạn tốt.”

Giang Nhiễu ngơ ngác, hắng giọng lặp lại: “Bạn tốt?”

Chúc Trì dùng sức gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ngón tay của Giang Nhiễu khẽ cử động, vẫn đang do dự, nhưng Chúc Trì không đợi được liền nhét bánh quy vào người Giang Nhiễu.

Giang Nhiễu: “!”

Giang Nhiễu ngước mắt nhìn, Chúc Trì vừa rồi vẫn còn dựa sát vào cậu bé thì giờ đã ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình.

Chúc Trì ngước mặt lên, thầm nghĩ muốn cho Giang Nhiễu đồ ăn thật là khó khăn.

Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì giả vờ như không có gì xảy ra, lông mi rung lên, trong lòng cảm thấy ấm áp như được ánh nắng mặt trời chiếu sáng.

Chương Dư ngồi phía trước cũng nhìn thấy cảnh này.

Cậu nhóc mở to mắt lộ vẻ khó tin.

Chúc Trì vậy mà lại tặng bánh quy cho bạn cùng bàn!

Chương Dư siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn chăm chăm, không hề vui vẻ.

Khi Chương Dư nhận ra mình đang ghen tỵ, cậu nhóc ôm chặt lấy cánh tay mình, tức giận nghĩ rằng việc tặng bánh quy cho bạn thì thật trẻ con, cậu nhóc không muốn chút nào.

Cậu nhóc không cần bạn bè, chỉ cần có tiền thì khắp nơi đều có bạn bè, cậu nhóc không giống như những đứa trẻ nghèo khổ có mẹ phải đi làm bảo mẫu cho người ta như Chúc Trì.

Chương Dư không biết cái suy nghĩ này gọi là không ăn được nho thì nói nho chua.

Đúng lúc đó, Chương Dư cũng được một túi bánh quy, Chúc Trì cũng nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt chân thành, giọng điệu dịu dàng nói: “Bạn bàn trên, cái này tặng cho cậu.”

Những câu nói hống hách trong lòng cũng bình tĩnh lại, chỉ còn lại sự kinh ngạc không thốt nên lời.

Chương Dư sững sờ một lúc, rồi mừng thầm trong lòng: A... mình, mình cũng có!

Nhưng bề ngoài, cậu nhóc vẫn giữ vẻ lạnh lùng và kiêu căng: “Ồ, cảm ơn nhé.”

Chương Dư nhận túi bánh quy, quay lưng đi cười lén lút.

Lúc này, một người bạn thường chơi với Chương Dư đi ngang qua bàn của cậu nhóc, ngạc nhiên nói: “Chương Dư, gặp chuyện gì vui mà cười mỉm vậy?”

Bí mật của Chương Dư bị lộ ra, cậu nhóc lập tức thay đổi biểu cảm, chỉ vào cậu ta và nói: “Cút!”

Người bạn đó giật mình, chuồn nhanh giống như một con quay.

Chương Dư xấu hổ nhét túi bánh quy vào trong hộc bàn, rồi nằm xuống bàn giả vờ ngủ, để lộ đôi tai đã ửng đỏ.

...

Sắp tới giờ tan học, Chúc Trì đến văn phòng để nộp vở bài tập, cậu bắt gặp một hình bóng quen thuộc.

Tống Thần Dật ôm trong người bộ đồng phục màu xanh dương của trường mầm non Quả Quả, đang ngẩng đầu lên nói chuyện với giáo viên.

Chúc Trì nhìn thấy Tống Thần Dật thì rất kinh ngạc, đứng ngoài chồm lên cửa sổ nhìn vào trong.

Lúc đó, Chương Dư đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh ngày.

Cậu nhóc lại tiến gần bên cạnh Chúc Trì, tò mò hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Chưa kịp đợi câu trả lời, cậu nhóc vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Thần Dật.

Đó là một bé trai mà cậu nhóc chưa gặp bao giờ, từ đầu đến chân toát lên sự tự tin và kiêu ngạo đặc trưng của một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.

Chương Dư sững sờ, hỏi: “Đó là ai?”

Mắt dài của Chúc Trì chớp chớp, vẫn đang nhìn chăm chăm vào hình ảnh qua cửa sổ, đáp lại câu hỏi của Chương Dư: “Đó là Tống Thần Dật, con của chủ nhà chỗ mẹ tớ làm việc.”

Chương Dư sững sờ.

Hóa ra đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Tống.

Nhìn dáng vẻ này lẽ nào là muốn chuyển đến đây học?

Buổi tối, khi Chương Dư trở về nhà vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.

Dương Lệ Hà đang xem một bộ phim gia đình cẩu huyết, mẹ của nhân vật chính trong đó đang làm thuê cho nhà người ta, chủ nhân nhà đó có một cậu con trai rất hống hách ngang ngược, mỗi ngày đều giở thói ức hϊếp bắt nạt cậu bé.

Bộ phim cẩu huyết ngược tâm này mà Dương Lệ Hà lại xem rất thích thú, Chương Dư chỉ thấy sau lưng ớn lạnh.

Cậu nhóc đang nghĩ, tại sao Tống Thần Dật lại rời khỏi trường mẫu giáo quý tộc mà chuyển đến trường mẫu giáo Quả Quả này, trong đó có âm mưu gì chăng.

Lẽ nào cậu ta đến đây là để tiện cho việc bắt nạt Chúc Trì?

Chương Dư càng nghĩ càng thấy đúng, thậm chí trong đầu đã tự tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày Chúc Trì đều bị ác ma nhỏ này ăn hϊếp, trong lòng có chút không nỡ.