Chúc Trì nghĩ nghĩ, thấy cũng phù hợp với thiết lập của bạn nhỏ nên đã gật đầu.
Sau khi Tống Thần Dật biết được niềm yêu thích của Chúc Trì, thì trong lòng rất thỏa mãn, định ngày mai sẽ tìm một nhà hàng Michelin làm cho Tiểu Trì một cái bánh kem cực kỳ xa hoa, lúc đó nhất định cậu sẽ rất vui vẻ.
Mà khi Tiểu Trì vui vẻ, không chừng sẽ đồng ý ở lại nhà nhóc, sống cùng nhóc.
Kết quả là, Chúc Trì nghĩ đến bánh kem ly giấy năm đồng một ly, còn Tống Thần Dật lại nghĩ đến bánh kem thủ công siêu xa hoa, hai người cầm tay nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau, tình hình cũng tạm coi như hài hòa mười phần.
Thật tốt.
Khi tạm biệt Tống Thần Dật, Chúc Trì và Dương Huyên khựng lại, vẻ mặt dại ra nhìn về phía chiếc xe thể thao dài hơn năm mét đang chạy đến từ phía sau.
Tài xế từ trên xe đi xuống, rồi lịch sự chào hỏi bọn họ, sau đó cung kính đón cậu chủ nhà mình đi.
Trước khi rời đi, Tống Thần Dật nhìn chằm chằm vào Chúc Trì, nhoẻn miệng cười: “Tiểu Trì, ngày mai gặp.”
Chúc Trì ngơ ngác vẫy vẫy tay với cậu ta, rồi nhìn chiếc xe thể thao lớn hơn năm mét độc nhất kia rời đi.
Sau khi về nhà, Chúc Trì nghe lời Dương Huyên, rồi ngoan ngoãn về phòng thay áo ngủ liền thân hình bò sữa lông xù.
Sau khi đổi xong, Chúc Trì chạy bịch bịch đến trước mặt Dương Huyên, cho bà xem, tỏ vẻ mình đã mặc xong rồi.
Cái này áo ngủ xen kẽ hai màu trắng đen, nhìn rất đẹp, phía sau còn gắn một cái đuôi bò nhỏ, mặc trên người Chúc Trì trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc chưa đưa Chúc Trì về nhà, Dương Huyên từng đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em một lần, lúc trông thấy cái áo ngủ này bà đã nghĩ, nếu có một ngày con trai mình mặc nó vào, thì sẽ đẹp biết bao.
Hiện giờ, nguyện vọng này rốt cuộc đã thực hiện được rồi.
Bà nhìn khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu của cục cưng nhà mình, yêu thích đến mức không chịu được, rồi đột nhiên nhanh trí, duỗi tay đội chiếc mũ áo ngủ liền thân lên cái đầu bù xù của cậu.
Trên mũ bò sữa có hai cái sừng nhỏ màu vàng, Chúc Trì cũng không biết vì sao ở nhà vẫn phải đội mũ, nhưng nghĩ mẹ làm thế thì nhất định phải có hàm ý gì đó, vì thế cậu đã ngoan ngoãn dùng tay kéo phần cạnh mũ bò sữa, lông mi cong vυ't khẽ chớp chớp hai cái, con ngươi trong sáng đơn thuần, đẹp chết đi được.
Dương Huyên thấy cực kỳ đáng yêu, trái tim đập thình thịch, rồi cầm di động lên để chụp ảnh cho con trai cưng nhà mình.
Từ nhỏ Chúc Trì đã thiếu tình thương của mẹ nhiều như vậy, nên nhất định bà phải đù đắp tử tế!
Chúc Trì nhìn vẻ mặt say mê của Dương Huyên, thì ánh mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Chụp ảnh cho con, là một chuyện rất hạnh phúc ư?
Trước khi Chúc Trì xuyên sách, cậu được sinh ra trong một gia đình cực kỳ nghiêm khắc, cả bố mẹ đều là học giả.
Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, đã không được phép làm toàn bộ những chuyện có liên quan đến giải trí, việc cậu có được khích lệ hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện ở trường và thành tích thi khảo sát của cậu.
Chỉ những lúc cậu có thành tích vượt trội thì cha mẹ mới có thể lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Vì sao mẹ ở thế giới này lại chỉ cần thấy cậu mặc một chiếc áo ngủ bình thường, đã cười thỏa mãn đến thế.
Chúc Trì cũng dần nở nụ cười ngoan ngoãn.
Cậu cảm thấy, mẹ ở nơi này, quá dễ lấy lòng.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Huyên giữ lời hứa mua bánh kem ly giấy thơm ngọt cho Chúc Trì.
Chúc Trì vừa mới chào buổi sáng đã ngửi thấy vị bơ ngọt ngào.
Cậu mới tỉnh ngủ, còn hơi ngây ngốc, bản năng cơ thể thúc đẩy cậu chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, có vài sợi tóc đen hơi vểnh lên, trông cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu.
Con ngươi màu hổ phách chậm rãi ngắm nhìn, rồi gương mặt dịu dàng của Dương Huyên đã xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Chúc Trì hơi sửng sốt, theo bản năng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Dương Huyên mở lớn đôi mắt, hạnh phúc cười, dịu dàng nói: “Cục cưng ngoan, mau dậy rửa mặt ăn đồ ngọt thôi.”
Con ngươi trong veo của Chúc Trì sáng lấp lánh, vui vẻ gật đầu, rồi ngoan ngoãn bò xuống giường, vui mừng chạy về phía bồn rửa mặt.
Năm phút sau, Chúc Trì nhẹ nhàng đung đưa hai cái chân ngắn nhỏ, dùng muỗng đưa bơ vào trong miệng.
Khi ăn đến quả việt quất, gương mặt cậu cũng lộ ra hai má lúm đồng tiền mờ mờ.
Trước khi xuyên sách, Chúc Trì rất ít khi ăn đồ ngọt.
Cha mẹ Chúc Trì cảm thấy ăn đồ ngọt sẽ khiến đại não của cậu trở nên chậm chạp, không có lợi cho việc học tập, nên đã nghiêm khắc khống chế lượng đường mà anh hấp thu.
Có lẽ là do đã lâu lắm không được ăn, nên Chúc Trì cảm thấy cực kỳ hoài niệm, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.
Dương Huyên đang chống tay lên mặt thưởng thức tướng ăn đáng yêu của con trai, ai ngờ kết quả lại nhìn thấy cậu ăn đến hốc mắt đỏ hoe.
!
Đau lòng, cực kỳ đau lòng.
Chắc chắn là lúc ở dưới quê, cậu không có đủ tiền tiêu vặt, nên chưa từng được ăn.
Dương Huyên vừa trách mình trước kia không chăm sóc Chúc Trì, vừa âm thầm thề, về sau Chúc Trì thích cái gì, thì bà tuyệt đối sẽ cố hết sức để thỏa mãn cậu.
...
Đến tối muộn, Chúc Trì lại theo mẹ đến biệt thự nhà Tống Thần Dật lần nữa.
Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng hôm nay không phải nhìn thấy năng lực thần kỳ của đồng tiền nữa, trái tim nhỏ của cậu không chịu nổi nữa đâu.
Lúc đi vào cửa sau nhà họ Tống, đã thấy Tống Thần Dật chạy như bay tới đây, lôi kéo cậu rồi thần bí hề hề nói: “Tiểu Trì, mau vào thôi, anh đã chuẩn bị một phần quà nhỏ cho em.”
Chúc Trì nghĩ thầm, là quà gặp mặt của trẻ con ư, thế thì cậu nhỏ nhà họ Tống đúng là hiểu chuyện quá, gặp mặt thôi mà cũng muốn đưa cái nhỏ.... Ồ, bánh kem cực lớn!