Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 6

Chúc Trì chớp chớp mắt, có phần hoảng hốt.

Suýt nữa cậu đã cho rằng mình phải chết rồi.

Sau khi cảm giác khổ sở hít thở không thông kia biến mất, Chúc Trì ánh mắt quan tâm từ bốn phương tám hướng đang tụ lại chỗ mình, thì một cơn xấu hổ lại chậm rãi len lỏi vào trong lòng.

Cậu ngại ngùng cúi đầu, hận không thể chui xuống đất trốn, nghiêm túc nghĩ lại sai mình có thể mắc phải một sai lầm cấp thấp như thế.

Do vừa nôn khan xong, nên hốc mắt Chúc Trì cũng trào ra nước mắt, cứ thế tích cóp trong đó, muốn rơi mà không rơi được, đuôi mắt cũng hơi phiếm hồng, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta đau lòng.

Ngay lúc Chúc Trì đang vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm thế nào để mọi người đứng chú ý tới việc cậu bị nghẹn nữa, thì Tống Thần Dật đứng bên cạnh lại đột nhiên duỗi tay ôm lấy cậu.

Cơ thể của Chúc Trì hơi lung lay, nước mắt tụ lại trong hốc mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ kiên cường cuối cùng cũng không cầm được nước mắt vậy.

Làm trò chảy nước mắt trước mặt mọi người, như một đồn cảnh cáo với Chúc Trì vậy, gương mặt cậu cũng nóng lên, cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Tống Thần Dật giống như mèo to liếʍ mèo nhỏ, cho rằng vừa rồi cậu nhất định rất sợ hãi, hốc mắt cũng đỏ đến đau lòng, nên vừa cẩn thận vuốt lông cho Chúc Trì, vừa dùng chất giọng ông trời con không hợp với vẻ dịu dàng mà dỗ dành cậu: “Đừng sợ, có anh bảo vệ em rồi.”

Mọi người nhìn hình ảnh thân thương như vậy, cảm giác kinh sợ còn chưa tiêu hết cũng chậm rãi thả lỏng, vẻ mặt từ ái thưởng thức một màn này, rồi sôi nổi gia nhập vào hàng ngũ dỗ Chúc Trì.

“Đều do khúc xương nhỏ kia vướng trong họng Tiểu Trì của chúng ta, để dì dạy dỗ nó.”

“Tiểu Trì đừng sợ, về sau mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Chúc Trì bị mọi người vây quanh, nghe họ nhao nhao dùng những lời dỗ dành trẻ con để an ủi mình, thì cậu vốn đã xấu hổ lại càng rụt đầu vào, ngại đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Không cần thiết, thật sự không cần thiết.

Mà dáng vẻ này của cậu càng khiến mọi người cảm thấy là vẫn chưa hết sợ, nên càng đau lòng hơn, rồi dỗ dành tiếp.

.....

Chúc Trì đã rưng rưng nước mắt.

Bữa tối này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Sau khi Dương Huyên thu dọn, rửa sạch hết bát đĩa, thì giữ chặt tay nhỏ của Chúc Trì, dịu dàng nói: “Tiểu Trì, chúng ta phải đi rồi, chào tạm biệt anh và bà chủ đi.”

Dù có là người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thì vẫn phải có những lễ phép cơ bản. Chúc Trì giữ chặt tay mẹ, nhỏ giọng nói: “Anh, bà chủ, gặp lại sau ạ.”

Tống Thần Dật hơi mất mát nhìn cậu, vẫn chưa bỏ ý định nói: “Tiểu Trì không thể ở lại chơi với anh ư?”

Bà Tống sờ đầu Tống Thần Dật, cười nói: “Tiểu Trì cũng có nhà của mình mà.”

Tống Thần Dật không phục, tiếc nuối nghĩ: Nếu Tiểu Trì cũng là em bé nhà mình thì tốt rồi, như vậy thì mỗi ngày nhóc đều có là có thể ở cùng cậu.

Bà Tống nhìn sắc trời bên ngoài, cảm thấy đã hơi muộn, nên định tìm tài xế đưa hai mẹ con Dương Huyên về nhà.

Dương Huyên cảm thấy như thế thì làm phiền bà ấy quá, nên vội vàng từ chối nói: “Nhà của chúng tôi cách đây không xa, hơn nữa dạ dày của Chúc Trì không tốt, sau khi ăn xong phải đi bộ để tiêu thực.”

Bà Tống thấy thế, thì cũng không miễn cưỡng nữa.

Sau khi Chúc Trì và Dương Huyên ra khỏi cửa, Tống Thần Dật hãy còn buồn bã mất mát nhìn bọn họ.

Sân nhà họ Tống rất lớn, trang hoàng cổ điển khí phái, khi tới gần vườn hoa, còn có một đài phun nước lấp lánh dưới ánh trăng, toả ra tia sáng dịu dàng dễ chịu.

Mới vừa ra ngoài không bao xa, thì phía sau đã truyền đến một tiếng gọi vội vã: “Tiểu Trì!”

Chúc Trì nghe thấy giọng nói này, quay đầu nhìn, thì lại thấy Tống Thần Dật, kinh ngạc há hốc miệng.

Tống Thần Dật thở hồng hộc dừng lại phía sau cậu, nhiệt tình nhìn về phía cậu, đôi mắt sáng rực, hưng phấn nói: “Anh tiễn em!”

Dương Huyên khó hiểu: “Tiễn đến nơi nào?”

Tống Thần Dật nói: “Đương nhiên là tiễn về nhà rồi!”

Dương Huyên kinh hãi: “Vậy cháu về nhà thế nào được?”

Tống Thần Dật nói như lẽ đương nhiên: “Chú tài xế sẽ đến đón cháu.”

Chúc Trì đứng ở một bên, hoảng sợ khi biết được năng lực của đồng tiền: “...”

Không cần thiết, thật sự không cần thiết đâu, tuy tiền xăng chẳng là gì với mấy người, nhưng cũng không cần phải đốt như vậy đâu... Không bằng đi du lịch thế giới đi?

Tất nhiên vấn đề này không cần một đứa trẻ như nhóc phải bận tâm.

Kết quả là, hai người biến thành ba người đi về, Dương Huyên dắt tay Chúc Trì, Chúc Trì lại dắt tay Tống Thần Dật, ba người cực kỳ náo nhiệt đi về nhà.

Dương Huyên nói với Chúc Trì: “Biểu hiện hôm nay của Tiểu Trì rất tốt, nên ngày mai mẹ tan làm về sẽ mang bánh kem ly giấy cho con.”

Trước kia nguyên chủ ở nhà bà ngoại, nơi đó khá hẻo lánh, không có cửa hàng bánh kem, mà chỉ có một nhà là mua được chút bánh mì nhỏ đơn giản và bánh kem ly giấy.

Bánh kem ly giấy có một phôi bánh kem nhỏ, mặt trên có một chút bơ giá rẻ, cuối cùng còn trang trí thêm một quả anh đào hoặc việt quất nhỏ, tuy rất đơn giản, nhưng rất được các bạn nhỏ yêu thích.

Những đứa trẻ ở nhà bà ngoại của bà chủ cũng đã tích góp tiền tiêu vặt chính là để ăn thứ này.

Tuy rằng chỉ cần năm đồng tiền đã mua được một ly, nhưng đó cũng là một khoản lớn với các bạn nhỏ rồi.

Chúc Trì cũng rất thích ăn đồ ngọt, tuy rằng lý trí không có hứng thú với với niềm yêu thích của trẻ con này, nhưng sau khi nghe thấy Dương Huyên nói như vậy, thì vẫn liếʍ liếʍ môi theo bản năng.

Mà toàn bộ điều này đã bị Tống Thần Dật nhìn thấy hết.

Nhóc ghé sát vào gương mặt trắng nõn của Chúc Trì, hỏi: “Tiểu Trì rất thích ăn bánh kem à?”