Tống Thần Dật nghĩ thầm, kể cả Chúc Trì không thích ăn cái này thì cũng không sao cả, nhóc còn rất rất nhiều loại khác để đút cho cậu ăn, chắc chắn trong đó sẽ có một thứ mà cậu thích.
Chúc Trì nhìn viên sô-cô-la đậu kia, rồi lại nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Thần Dật.
Nếu từ chối, thì không lễ phép lắm nhỉ?
Cậu mím môi, ngoan ngoãn hé miệng ngậm lấy.
Ngón tay của Tống Thần Dật bị đầu lưỡi nóng hầm hập của Chúc Trì chạm vào, khiến nhóc hơi sửng sốt.
Không biết vì sao, nhóc lại có chút nghiện cảm giác này.
Tống Thần Dật luôn cảm thấy việc ăn đồ ăn vặt là một việc rất trẻ con, nhưng hiện tại, nhóc lại cảm thấy việc đút đồ ăn cho Chúc Trì cực kỳ thú vị.
Kết quả là, mỗi lần Chúc Trì ăn xong một viên, Tống Thần Dật đã vội vàng đưa viên tiếp theo lên miệng cậu.
Chúc Trì đã ăn đến tê rần rồi.
Nhưng khi ăn chút gì đó, thì bọn họ sẽ không cần nói chuyện gì nhiều.
Điều này cực kỳ tốt với người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội không có tài ăn nói.
Vì thế, Chúc Trì đã phối hợp với Tống Thần Dật, ăn từng viên sô-cô-la đậu.
Không biết hoạt động máy móc này đã lặp lại bao nhiêu lần, thì cửa phòng bỗng bị mở ra từ phía ngoài.
Giây tiếp theo, Tống Thần Dật bị nắm cổ áo xách cả người lên, bà Tống nhìn gói thức ăn chỉ còn mảnh vụn, lại nhìn khóe miệng còn dính sô-cô-la của Chúc Trì, để lộ vẻ mặt bắt tận tay day tận trán.
Bà ấy hít sâu một hơi:
“Tống Thần Dật! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Trước khi ăn cơm không được kéo bạn nhỏ khác ăn đồ ăn vặt!”
*
Đến giờ cơm, Chúc Trì khép nép ngồi bên bàn ăn.
Cơm chiều do Dương Huyên làm, kỹ năng nấu nướng của bà rất tốt, chỉ nhìn thôi đã có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị của người khác.
Người nhà họ Tống cũng rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không kênh kiệu ra vẻ ông chủ gì cả.
Vốn dĩ Dương Huyên định tùy tiện lấy chút gì đó rồi dẫn Chúc Trì đến nơi khác ăn, nhưng bà Tống lại nghiêm túc nói: “Đi cái gì mà đi, cứ ngồi ăn với chúng tôi.”
Chúc Trì vừa ngồi xuống, Tống Thần Dật đã cực kỳ tự giác mà ngồi bên cạnh cậu.
Bà Tống: “...”
Con rất quấn người đấy có biết không?
Lúc Vương Hằng tới nhà làm khách, con cũng không phải thế này đâu.
Khi đối diện với một bàn đồ ăn thơm nức mũi, trẻ con đều sẽ không nhịn được cơn thèm.
Nhưng Chúc Trì thì khác, bà Tống phát hiện cậu chờ đến lúc mọi người trên bàn cơm đều động đũa rồi, thì mới thật cẩn thận cầm lấy đôi đũa gác ở bên cạnh bàn.
Hơn nữa, tuy ánh mắt của cậu thường liếc đến đĩa cá chua ngọt phía bà ấy, nhưng vẫn im lặng ăn đồ ăn trước mặt, chẳng hề chạm đến những món đặt hơi xa kia.
Bà Tống cảm động, lẳng lặng cắn khăn tay trong lòng: Bạn nhỏ không cần hiểu chuyện đến vậy đâu!
Kết quả là, chân trước Chúc Trì vừa mới nhìn đĩa thức ăn nào, thì chân sau bà Tống đã dùng tốc độ nhanh như chớp tốc để gắp phần ngon nhất của đĩa thức ăn vào trong bát của cậu.
Tống Thần Dật đang định gắp thức ăn vào bát cho Chúc Trì nhưng chậm mất một bước: ?
Nhóc khϊếp sợ với tốc độ gắp thức ăn của mẹ mình.
Vì tuổi còn nhỏ nên rất dễ sinh ra cảm giác hiếu thắng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tống Thần Dật đã không cam lòng chịu cảnh yếu thế, điên cuồng gắp đồ ăn vào bát cho Chúc Trì.
Rất nhanh sau đó, bát cơm của Chúc Trì đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cậu hơi há hốc miệng, như thể đang tính xem mình phải mất bao lâu để ăn hết cái đống này.
Bà Tống cũng lo nhiều thức ăn như vậy sẽ khiến Chúc Trì no đến vỡ bụng, nên không nhịn được cất tiếng: “Đủ rồi Tiểu Dật, đừng để Tiểu Trì ăn quá no.”
Lúc đầu Tống Thần Dật mất mát gật gật đầu, nhưng sau đó lại ôm mặt, mặt đầy vẻ chờ mong nhìn Chúc Trì ăn cơm.
Tuy nhóc không thể gắp thức ăn nữa, nhưng miếng đầu tiên mà Chúc Trì gắp lên cũng cực kỳ quan trọng.
Mà lúc này đây, khi Chúc Trì chọn trúng đùi gà mình gắp giữa “núi đồ ăn” kia, Tống Thần Dật cũng vui sướиɠ khôn cùng.
Khi Chúc Trì ăn cơm thì quai hàm hơi phình ra, trông giống hệt chuột hamster nhỏ vậy, nên Tống Thần Dật cứ nhìn chăm chú, cảm thấy Chúc Trì đúng là bạn nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới này.
Nhưng Chúc Trì thì không dễ chịu như vậy.
Cậu là người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, nên việc bị Tống Thần Dật nhìn chằm chằm như vậy, sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên, ngay cả động tác nuốt cũng trở nên cứng đờ như máy vậy.
Chúc Trì nghĩ thầm, để né tránh Tống Thần Dật, thì cậu phải ăn sao cho thật nhanh.
Bà Tống nhìn thấy tốc độ ăn cơm của Tiểu Trì khi bị Tống Thần Dật nhìn chằm chằm đã nhanh hơn.
Bà ấy vừa định bảo Tống Thần Dật không được nhìn chằm chằm vào mặt người ta lúc ăn cơm, thì giây tiếp theo, chiếc đũa trong tay Chúc Trì đã rơi xuống, cậu ôm lấy cổ họng, vẻ mặt trở nên cực kỳ thống khổ.
Bà Tống lập tức hiểu ra.
Không xong rồi, Tiểu Trì bị nghẹn!
Gương mặt Chúc Trì phiếm hồng, nhưng do thiếu oxy, nên môi cũng càng ngày càng tái nhợt.
Cậu ho khan mấy tiếng, nhưng lại chẳng có mấy tác dụng, so với cảm giác sợ hãi khi hít thở không thông thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tống Thần Dật thấy thế, thì cũng tái mặt.
Nhóc nhớ giáo viên mầm non đã từng dạy bọn họ, khi ăn cơm nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm, không được ăn quá nhanh.
Thậm chí những đứa trẻ lớp lá còn từng hù dọa bọn họ là từng có một số bạn do không nghe lời, ăn cơm ngấu nghiến, nên đã bị sặc chết.
Vốn Tống Thần Dật còn cho rằng những thứ đó đều chỉ để dọa người mà thôi.
Nhưng khi thấy Chúc Trì khó chịu thành dạng này, thì nhóc vừa căng thẳng vừa sợ hãi, không ngừng xoá lưng giúp Chúc Trì, hốc mắt đỏ hoe nói: “Tiểu Trì, mau khạc ra đi!”
Dương Huyên thấy cục cưng nhà mình bị nghẹn, thì sợ tới mức hãi hùng khϊếp vía, nhưng rất nhanh bà đã bình tĩnh lại, dùng phương pháp cấp cứu Heimlich, vòng lấy eo Chúc Trì, nắm chặt tay rồi ép mạnh xuống, chỉ qua vài lần, rốt cuộc Chúc Trì cũng khạc ra được thứ giày vò mình kia.