Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 8

Cậu và Dương Huyên khựng lại, rồi cùng ngửa mặt lên, ngây ngốc nhìn chiếc bánh kem xa hoa đặt trên bàn trước mắt, có lẽ còn cao ngang với cậu.

Không cần thiết, thật sự không cần thiết đâu.

Bánh kem lớn như vậy khiến Chúc Trì trông thấy mà choáng váng.

Khó trách ngày hôm qua Tống Thần Dật lại hỏi có phải cậu thích bánh kem hay không.

Tống Thần Dật nhìn dáng vẻ khϊếp sợ đến mức không khép được miệng của Chúc Trì, trong lòng thỏa mãn.

Nhóc đứng bên cạnh bánh kem, nói rõ mồn một: “Cái bánh kem này, em muốn xử lý thế nào đều được.”

Dù là ăn hay là vui vẻ chơi đại chiến kem bơ, cũng không có vấn đề gì!

Trước kia Tống Thần Dật từng nuôi ở một con chó Doberman, lúc đầu nó rất hung dữ, không thích người khác lại gần, nhưng sau khi Tống Thần Dật ngày đêm cho ăn, hiện tại chỉ cần con chó Doberman kia trông thấy nhóc sẽ lập tức vẫy đuôi.

Tuy giờ nó chỉ sống với ông bà nội, nhưng vẫn còn giữ nguyên thói quen lúc trước, thế nên hiện tại Tống Thần Dật cảm thấy, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa, không ngừng cho ăn, thì một ngày nào đó, nhất định Tiểu Trì sẽ bằng lòng quấn lấy nhóc.

Chỉ cần tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp ấy, trong lòng nhóc đã vui mừng khôn xiết.

Tống Thần Dật cảm thấy ánh mắt lần đầu tiên gặp của Chúc Trì không giống những bạn nhỏ trước kia nhóc từng gặp.

Nên nhóc rất muốn giữ cậu lại, biến thành vật sưu tầm mà mình yêu quý nhất.

Nhóc chờ mong nhìn về phía Chúc Trì, tưởng tượng kế tiếp cậu sẽ nói:

“Nhà anh Thần Dật có thật nhiều bánh kem, Tiểu Trì muốn ở lại đây.”

“Rất thích nhà của anh, Tiểu Trì có thể làm em của anh không?”

Tống Thần Dật càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn chằm chằm miệng của Chúc Trì chờ cậu mở miệng.

Một lát sau, Chúc Trì cuối cùng cũng có phản ứng.

Lông mi mỏng dài của cậu khẽ chớp, đôi mắt trong veo nhìn Tống Thần Dật, lễ phép nói: “Cảm ơn món quà của anh.”

Tống Thần Dật gật gật đầu, ánh mắt háo hức mà chờ cậu nói câu tiếp theo.

Trong ánh mắt chờ đợi của Tống Thần Dật, Chúc Trì mím môi, do dự nói: “Nhưng mà nhiều bánh kem như vậy, ăn không hết thì sẽ rất lãng phí.”

Tống Thần Dật: “...”

Lãng phí?

Trong thế giới của nhóc, từ trước đến nay chưa từng có người thảo luận cùng nhóc về vấn đề có lãng phí hay không.

Chỉ cần lúc ấy vui vẻ, thỏa mãn, không phải là được rồi hay sao?

Tuy rằng Tống Thần Dật không cần lo về việc cơm áo, không có khái niệm đối với việc lãng phí, nhưng rất hiển nhiên, Chúc Trì rất để ý đến vấn đề lãng phí này.

Nếu như Chúc Trì để ý, vậy thì chứng tỏ, đây chính là một vấn đề lớn.

Tống Thần Dật thật lòng thật dạ mà bắt đầu để ý đến vấn đề này, hỏi cậu: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Chúc Trì cười.

Một lúc sau, tiểu bá vương Tống Thần Dật liền bưng hết đĩa bánh kem này đến đĩa bánh kem khác, xụ mặt, từng bước từng bước mà đưa cho người làm của nhà họ Tống.

Bọn họ run bần bật cầm những chiếc bánh kem mà Tống Thần Dật đưa, trong lòng vừa mừng vừa sợ, rất có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Phải biết rằng, tính tình của cậu chủ nhà họ Tống vốn không được tốt, người khác chạm vào nhiều một chút nhóc cũng đều không vui, mà bây giờ lại sẵn lòng chia bánh kem cho bọn họ.

Ai lại có thể khiến cho nhóc nghe lời như vậy!

Cùng lúc đó, Chúc Trì bên kia lại là một phong cách khác.

Khác với Tống Thần Dật nơm nớp lo sợ bên này, Chúc Trì bên kia thậm chí xếp tới một hàng dài nhỏ ấm áp.

Chúc Trì là một người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, khi chia bánh kem có chút ngại ngùng, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại theo bản năng, khuôn mặt phúng phính mang theo chút trẻ con mà ửng hồng nhẹ, cả người căng thẳng muốn chết, bàn tay nhỏ bé lại không ngừng bận rộn, còn rất biết tổ chức trật tự.

Có vài người đến lấy bánh kem thấy cậu đáng yêu, không nỡ rời đi, dứt khoát vây quanh ở bên cạnh Chúc Trì, thỉnh thoảng trêu chọc cậu vài câu.

Vành tai của Chúc Trì đỏ lên không ít.

Cho đến cuối cùng, mỗi người trong nhà họ Tống đều đã được chia bánh kem xong rồi.

Lần đầu tiên tất cả mọi người đều vui vẻ như vậy.

Nhưng bởi vì chiếc bánh kem xa hoa siêu lớn ban đầu giờ chỉ còn lại vài miếng nho nhỏ, Tống Thần Dật không mấy vui vẻ.

Vốn dĩ muốn đem toàn bộ chiếc bánh kem lớn kia tặng cho Chúc Trì.

Lúc này, phía sau có một bàn tay nhỏ vỗ sau lưng nhóc.

Tống Thần Dật ngoái đầu nhìn lại đã bắt gặp, ánh mắt háo hức của Chúc Trì đứng ở phía sau lưng nhóc, dùng bàn tay nhỏ bé cầm một đĩa bánh kem đưa tới ở trước mặt nhóc, vành tai ửng hồng nói: “ Tống cậu chủ nhỏ, anh ăn đi.”

Cách xưng hô này là Chúc Trì học theo mẹ.

Tống Thần Dật nghe thấy cách xưng hô này, càng nghĩ càng cảm thấy xa lạ, bĩu môi, có vẻ nghiêm túc mà cùng Chúc Trì sửa lại cho đúng nói: “Về sau không được gọi anh là Tống cậu chủ nhỏ, phải nhớ, gọi anh là anh trai.”

Chúc Trì nghĩ thầm, nếu như tính cả tuổi tác về linh hồn, tôi lớn hơn cậu nhiều, thật sẽ chiếm tiện nghi.

Nhưng ở thế giới này, Tống Thần Dật quả thật là lớn hơn cậu vài tháng, Chúc Trì mím môi, nhẹ nhàng nói: “Anh trai.”

Tống Thần Dật hài lòng mà nở nụ cười, trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, cảm giác khó chịu vừa rồi đã tan thành mây khói.

Bọn họ xếp hàng ngồi ở ghế sô pha thưởng thức bánh kem còn dư lại, khi Tống Thần Dật nhìn Chúc Trì cầm chiếc bánh kem nho nhỏ ăn đến ngọt ngào, cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất đáng giá.

Đúng lúc này, Dương Huyên từ bên ngoài cầm một bưu kiện trở về.

Chúc Trì tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đó là cái gì vậy ạ?”

Dương Huyên cười nói: “Con đến thành phố này, đương nhiên phải chuyển trường mẫu giáo. Hiệu trưởng trường mẫu giáo mới muốn xem một chút thành tích của con ở trường cũ, cho nên mẹ bảo bà ngoại gửi phiếu điểm và bài thi của con về đây.”