Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 15-2:

Trần Quốc chủ xích lại gần hơn, cẩn thận lấy lòng: "Bây giờ công tử là người quan trọng của điện hạ, chỉ cần công tử chịu thay ta nói tốt vài câu, tốt nhất… có thể thuyết phục điện hạ, để ta vẫn giữ nguyên vị trí Trần Quốc chủ này… Ta sẽ tận tâm tận lực nguyện trung thành với điện hạ, vì điện hạ làm việc. Đương nhiên, cũng có khoản lớn để tạ ơn công tử. Đồ trong quốc khố của ta, để công tử chọn lựa tùy thích."

Giang Uẩn ưu nhã cầm ly rượu lên: "Ngược lại ta có một chủ ý, có lẽ có thể giúp quốc chủ."

Trần Quốc chủ hai mắt sáng lên: "Xin công tử hãy nói nhanh cho."

Giang Uẩn: "Nếu quốc chủ muốn lấy lòng điện hạ, đương nhiên phải đúng bệnh hốt thuốc, bây giờ chuyện điện hạ phiền lòng nhất, chính là về mưu sĩ Giang Quốc kia. Nếu quốc chủ có thể thuyết phục mưu sĩ kia nhận tội, tất nhiên là công lớn, đến lúc đó, còn sợ không lấy được vị trí quốc chủ sao."

"Gã Công Tôn Dương kia ư?"

Trần Quốc chủ ban đầu vui mừng, sau lại nhíu mày.

"Nhưng người này nổi danh là cứng đầu, nghe nói đêm qua trọng hình thẩm vấn cả đêm, quân Tùy cũng không thể cạy miệng hắn. Ta làm sao có thể thuyết phục được?"

Giang Uẩn nhấp ngụm rượu: "Có lẽ, ta có thể thay quốc chủ thử một lần."

**

Công Tôn Dương bị giam giữ riêng ở một gian trong cung.

Bởi vì trên dưới Trần cung đều đã bị quân Tùy khống chế, bên ngoài chỉ có bốn thủ vệ thay nhau trông coi, mục đích chủ yếu là để đề phòng phạm nhân tự sát.

Trần Quốc chủ mỗi ngày đều bận rộn lấy lòng đủ loại người trong quân đội Tuỳ Quốc, đương nhiên cũng bao gồm những binh lính bình thường. Ông ta đã rất quen thuộc với những kẻ này, chỉ cần nói vài lời hay, lại tặng hai vò rượu ngon, đã đổi được một cơ hội vào trong thăm hỏi.

Ông ta nóng lòng muốn lập công, sợ Giang Uẩn nửa đường lại đổi ý, còn tri kỷ mang một cái áo choàng to rộng, giúp Giang Uẩn che giấu danh tính.

Sau khi Công Tôn Dương tự tỉnh lại thì tiếp tục chửi ầm lên, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, hễ ai tới gần đều bị hắn nhắc đến mười tám đời tổ tông, mắng chửi xối xả.

Nghe được tiếng bước chân, Công Tôn Dương theo bản năng lại muốn mắng, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng màu xanh đứng phía sau Trần Quốc chủ thì chợt giật mình, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.

"Đây chính là tên mưu sĩ Giang Quốc không thức thời kia?"

Giang Uẩn mở miệng trước.

Trần Quốc chủ gật đầu, che mũi, ánh mắt thương hại nói: "Nhìn xem, ngày xưa cũng là khách quý của Thái Tử Giang Quốc, uy phong tươi sáng cỡ nào, mà nay lại khiến bản thân lôi thôi lếch thếch, giống như chó nhà có tang*, thật là đáng thương nha."

(*) chó nhà có tang: ý mất đi chỗ dựa rơi vào cảnh khó khăn, không nơi nương tựa dựa dẫm

Công Tôn Dương là người chịu trọng hình. Những thủ vệ kia bị mắng, lại không thể đánh lại, tránh gϊếŧ chết người, để trả thù, bèn cố ý không xử lý cái bô Công Tôn Dương đã sử dụng, cho nên toàn bộ cung đều tràn ngập mùi khai khó tả.

Lúc này, Công Tôn Dương đột nhiên giống như nổi điên nhảy dựng lên, đẩy ngã Trần Quốc chủ xuống đất.

Trần Quốc chủ kinh hãi, tiếng kinh ngạc chưa kịp thốt lên, đã bị Công Tôn Dương bóp chặt cổ họng, một chưởng đánh ngất.

Công Tôn Dương ánh mắt run rẩy, đỏ mắt quỳ rạp xuống trước mặt Giang Uẩn: "Thần bái kiến điện hạ, điện hạ… Sao lại ở chỗ này?"

Bởi vì khối ngọc bội kia, Công Tôn Dương vẫn luôn cho rằng Giang Uẩn rơi vào tay quân Tùy, hai ngày này lòng nóng như lửa đốt, chịu hết sự hành hạ, trong đầu đều là hình ảnh điện hạ yếu đuối bị quân Tùy hung ác nghiêm hình bức cung, dứt khoát cũng từ bỏ ý định tự sát, muốn nhân cơ hội tìm hiểu tin tức.

Giang Uẩn dìu hắn lên.

"Việc này nói ra thì rất dài, tạm thời không đề cập tới."

"Cô có việc muốn phân phó ngươi."

Công Tôn Dương có rất nhiều lời muốn nói: "Tình huống Mộ Vân Quan bên kia, điện hạ có biết không? Nghe nói bệ hạ…"

"Cô biết, phụ hoàng phái Sở vương đi tiền tuyến, tiếp quản quân vụ của Mộ Vân Quan."

Công Tôn Dương sửng sốt.

Hành động này của hoàng đế, gần như tuyên bố từ bỏ tìm kiếm điện hạ, nâng Sở vương thượng vị, phản ứng của điện hạ lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Giang Uẩn nói: "Phụ hoàng làm cũng không sai, chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là ổn định quân đội ở biên giới phía Bắc. Nếu Cô là phụ hoàng, cũng sẽ lựa chọn làm như vậy."

"Nhưng…"

"Hôm nay Cô đến đây, cũng không phải muốn thảo luận chuyện của Sở vương với ngươi."

Ánh nắng chiếu vào trong cung, thanh niên thân hình như ngọc, dung mạo thanh lãnh, đôi mắt đen láy rõ ràng rất dịu dàng, nhưng khi bình tĩnh nhìn người khác, dường như có sức mạnh vô hình xuyên thấu lòng người, khiến người ta vô thức sinh ra cảm giác phục tùng.

Mưu sĩ thân cận đều vô cùng sợ hãi loại ánh mắt này của điện hạ.

Công Tôn Dương tự biết mình đi quá giới hạn, chỉ có thể đè sự bất bình trong lòng xuống, nói: "Xin điện hạ phân phó, thần nhất định cho dù vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ."