Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, Trần Quốc chủ sửng sốt, nói: "Đúng là đã nghe qua, cũng thử phái người đi tìm, đáng tiếc loại dược cực lạc này truyền ra ngoài cực ít, đến ta cũng chưa tìm thấy. Công tử hỏi cái này là…"
"Chỉ là vô tình nghe người ta nhắc tới, nhất thời tò mò, hỏi một chút mà thôi."
"À."
Trần Quốc chủ đương nhiên nghe ra đây chỉ là lời nói lấy lệ.
Nhưng ông ta là người rất thức thời, vả lại trước mắt đã tự động đem thuộc tính “hung hãn” gắn lên người Giang Uẩn nên ông ta cũng không dám hỏi nhiều những câu không nên hỏi. Chỉ có chút kinh ngạc, thoạt nhìn tiểu lang quân này văn văn nhược nhược, thế nhưng lại hỏi về thứ dược tàn ác như này.
"Công tử nếu thật sự cảm thấy hứng thú với vật này, có một chỗ, nhất định có thể tìm được."
Giang Uẩn nhìn ông ta.
Trần Quốc chủ chỉ về hướng Đông Bắc: "Thanh Tước Đài, Tề Đô, công tử hẳn là đã nghe qua."
Thanh Tước Đài Tề Đô, Tề Liệt Vương dùng nhiều tiền tài một tay dựng nên, không chỉ Giang Uẩn, khắp thiên hạ này không có mấy ai không biết.
Chỉ là Tề Quốc cường thịnh, Liệt Vương bạo ngược, Thanh Tước Đài giăng bẫy khắp nơi, trọng binh trấn giữ, ngay cả mấy vị hiệp khách nổi danh võ công đứng đầu các nước, cũng không dám tùy tiện tới gần, chứ đừng nói đến người bình thường.
Giang Uẩn lắc đầu: "Nhưng ta nghe nói gần đây dược này đã từng xuất hiện ở Trần Đô."
"Trần Đô?"
Trần Quốc chủ lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
"Chuyện này không có khả năng. Nếu thực sự có, làm sao ta lại không biết được…"
Nói xong, mặt già của ông ta đỏ lên.
Giang Uẩn đã hiểu.
Trần Quốc chủ hoang da^ʍ vô độ, vì thỏa mãn hứng thú tàn ác của mình, sẽ thường xuyên phái người đến dân gian vơ vét các loại "kỳ dược" trợ hứng, nếu trong lãnh thổ Trần Đô thật sự xuất hiện kỳ dược Thấm Cốt Hương này, quả thật không thể nào giấu được khỏi mắt ông ta.
Chỉ có duy nhất một khả năng, dược kia không truyền ra ngoài mà là có người đặc biệt nhằm vào y.
Vậy thì kỳ lạ.
Thấm Cốt Hương ngàn vàng khó cầu, ngay cả lão sắc quỷ như Trần Quốc chủ cũng không thể dễ dàng tìm được, người này làm sao lại có được.
Người này vì sao phải hạ loại dược này với y.
Nếu là kẻ thù, trực tiếp hạ các loại độc dược như thạch tín hoặc khí độc thì chẳng phải càng gọn gàng dứt khoát hơn sao?
Nếu không phải y đánh bậy đánh bạ rơi xuống núi, gặp được người kia, vậy thì thứ chờ đợi y, sẽ là gì.
Giang Uẩn nghĩ đến một người, Trần Kỳ.
Nhìn từ chức vị người này đảm nhiệm trong quân đội của Tuỳ Hành và mức độ coi trọng mà hắn nhận được, trận chặn gϊếŧ trong núi kia, và việc cứ điểm Phi Ưng Các ở Trần Đô làm phản, chỉ sợ cũng không thoát khỏi liên quan tới Trần Kỳ.
Nhưng dù thế nào Giang Uẩn cũng nghĩ không ra động cơ của Trần Kỳ. Dù sao trước đây, bọn họ chưa từng gặp mặt, ngoại trừ một lần đối thoại cách màn che trên Lưu Thương yến kia, thì dường như chưa từng gặp nhau.
Trần Quốc chủ lại lần nữa gọi cung nhân mang rượu lên.
Giang Uẩn thu hồi suy nghĩ, nói: "Quốc chủ hôm nay mời ta tới đây, hẳn là không chỉ đơn giản dạo hoa viên uống rượu như vậy chứ. Ta thấy hai mắt quốc chủ thâm đen, hình như giấc ngủ không tốt."
Trần Quốc chủ đang lo không biết mở miệng như nào mới không có vẻ đường đột, nghe vậy, vui mừng khi y nói trước, nghĩ, giao tiếp với người thông minh thật là bớt việc! Bèn giả bộ thở dài: "Công tử cũng nhìn thấy tình cảnh trước mắt của ta, đầu này cũng không biết có thể ở trên cổ được mấy ngày, làm sao có thể ngủ ngon được đây."
Vừa nói, vừa tự mình đứng dậy rót rượu cho Giang Uẩn.
Giang Uẩn nhận lấy: "Trái lại ta thấy quốc chủ rất khôn khéo, rất biết làm người."
"A này… Công tử cũng đừng chê cười ta, ta cũng không còn cách nào, không thể không cẩn thận hầu hạ. Thực chất, ở trong mắt người ta, ta chẳng qua chỉ là một con kiến lúc nào cũng có thể nghiền chết."
Ông ta phàn nàn một lúc, đột nhiên chuyển đề tài: "Ta nghe khẩu âm của công tử, chắc cũng là người phương Nam phải không? Công tử hẳn có thể hiểu được tình cảnh của ta."
Giang Uẩn gật đầu.
"Ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc, ăn bữa hôm lo bữa mai, quả thật không dễ chịu, quốc chủ không nghĩ đến việc phản kháng sao?"
"A."
Trần Quốc chủ im lặng, rõ ràng ông ta không ngờ được Giang Uẩn lại đột nhiên nói câu này.
Ông ta nhất thời không rõ đối phương là thuận miệng nói hay là cố ý thăm dò, hốt hoảng lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh: "Công tử cũng đừng khiến ta tổn thọ."
"Quân đội Tuỳ Quốc kia, người nào cũng hung hãn ngang ngược, gϊếŧ người không chớp mắt, ta lấy gì phản kháng, cẩn thận hầu hạ còn có thể bảo đảm cái mạng kiếm miếng cơm, nếu thật sự chống lại, chỉ sợ bây giờ không biết đầu nơi đâu."
Giang Uẩn bình tĩnh hỏi: "Quốc chủ muốn ta làm gì?"