Hắn nghĩ thầm, tên hồ ly này quả là trước một đằng, sau một nẻo, trước mặt điện hạ thì ngoan ngoãn nghe lời, không nói thừa thãi một lời nào, nhưng trước mặt hắn lại nhanh mồm dẻo miệng, thái độ đối đãi rất khác biệt!
Thật là xảo trá đến cực điểm!
Hắn nhất định phải tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của tên này trước mặt điện hạ!
Trần Quốc chủ bèn cười ha hả giải hòa: "Hai vị bớt giận, chỉ là đi dạo trong vườn, không phải chuyện gì to tát. Phàn phó tướng yên tâm, ta nhất định bảo vệ an toàn cho Sở công tử, không để hắn chịu bất kỳ tổn thương nào. Huống chi ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, chắc chắn là không ai dám làm hại người bên cạnh điện hạ đâu đúng chứ?"
"Thời tiết trong trẻo như vậy, đúng là rất thích hợp để đi dạo trong vườn."
"Phó tướng nếu không có việc gì, không bằng cùng chúng ta đi dạo. ta có rượu ngon trong ngự uyển, tướng quân nhất định sẽ thích."
Hắn liên tục nói, giải quyết mọi vấn đề một cách thỏa đáng, suy xét chu đáo khiến Phàn Thất không thể nói thêm gì. Phàn Thất hừ nhẹ, trừng mắt cảnh cáo Giang Uẩn: "Ta muốn đi theo, để tránh kẻ nào đó đắc ý vênh váo, quên mất thân phận!"
"Rượu thì thôi. Quân đội của chúng ta có quy định nghiêm ngặt, ta không dám uống rượu vào ban ngày."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Trần Quốc chủ liền dẫn Giang Uẩn đi trước, nhiệt tình giới thiệu cho Giang Uẩn cảnh quan và kiến trúc cung điện.
Giang Uẩn lấy giấy bút từ trong lòng ra, nhẹ nhàng hỏi: "Ta xưa nay yêu thích nghiên cứu kiến trúc phong cảnh, quốc chủ hẳn không ngại để ta ghi chép lại những gì nhìn thấy và nghe được chứ."
"Tất nhiên không ngại rồi, công tử cứ tự nhiên!"
Mục đích chính của Trần Quốc chủ là lấy lòng Giang Uẩn, thấy hắn hứng thú với khu vườn của mình, quả thực hận không thể tìm người ghi chép lại cho hắn.
Giang Uẩn vừa đi vừa ghi chép, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu.
Trần Quốc chủ tuy không giỏi trị nước nhưng lại có thiên phú về hoa cỏ, liên tục khen ngợi: "Không ngờ công tử lại là người đồng đạo, lại có hiểu được ý đồ trong bố trí phong cảnh của ta.”
"Chỉ là một chút giải thích sơ lược thôi."
Bỗng chốc, Trần Quốc chủ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, như thể đã nghe ở đâu đó, nhưng hắn mỗi ngày phải lo toan quá nhiều việc, sao có thể nhớ ra được manh mối nhỏ nhoi này, liền cho rằng do mình dạo này quá lao tâm khổ tứ, nên tinh thần hoảng hốt.
Phàn Thất đứng sau nghe bọn họ nói cười rôm rả, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.
Nghe hai người họ đàm luận về mấy thứ kia, hắn không tài nào hiểu nổi.
Vào đến kỳ viện, Trần Quốc chủ mời Giang Uẩn cùng Phàn Thất đến đình nhỏ giữa hồ, sai cung nhân dâng rượu.
Phàn Thất tuy bụng đói cồn cào, nhưng vì nhớ đến quân lệnh nghiêm khắc của Tùy Hành, không dám trái lời, chỉ biết ôm đao đứng sang một bên.
Giang Uẩn uống xong một chén rượu, đặt chén rỗng trước mặt Phàn Thất.
"Rót rượu cho ta."
Phàn Thất trợn tròn mắt, tưởng chừng mình nghe nhầm.
Hắn gầm lên hỏi: "Ngươi nói gì?!"
"Rót rượu cho ta."
"Ngươi... ngươi dám sai khiến ta?"
"Chủ tử của ngươi còn có thể rót rượu cho ta, ngươi là hầu hạ hắn, sao lại không thể?"
"Ngươi..."
Phàn Thất tức giận đến mặt đỏ bừng, rút đại đao bên hông, đặt lên ngang cổ Giang Uẩn.
Trần Quốc chủ hoảng sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng khuyên nhủ: "Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận a..."
Giang Uẩn vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn lưỡi đao sắc lạnh dấy lên hàn quang, hỏi: "Ngươi dám gϊếŧ ta sao?"
Phàn Thất quả thực không dám.
Hắn tuy nóng nảy, nhưng không ngu ngốc đến mức đó.
Nhưng tên hồ ly tinh này thật đáng giận!
Tay Phàn Thất run rẩy.
Giang Uẩn ngước mắt nhìn hắn, thấy trong ánh mắt lo sợ tột độ của Trần Quốc chủ. Y đưa ngón tay đẩy lưỡi đao ra xa thêm nửa tấc.
"Chỉ với hành động của ngươi hôm nay, nếu ta nói ra, không thể tránh khỏi một trận đòn roi."
"Nếu ngươi còn tỉnh táo, hãy lập tức thu đao và xin lỗi ta."
Phàn Thất: !!!
Tên hồ ly tinh này có ý gì? Uy hϊếp hắn, tính cáo buộc tội trạng của hắn sao!
Phàn Thất nghiến răng nghiến lợi thu hồi đao: "Ngươi đừng mơ!"
Giang Uẩn tự rót cho mình một chén rượu, nâng chén chúc Phàn Thất: "Chúc Phàn phó tướng may mắn."
Phàn Thất: !!!
Hắn không thể ở nơi quỷ quái này thêm nữa, thở hồng hộc hướng Trần Quốc chủ ném lại một câu "Chờ lát nữa ngươi đưa hắn trở về, nếu ngươi không làm tốt, ông đây chém đầu ngươi", rồi hằm hằm bỏ đi.
Trần Quốc chủ lo lắng, bất an nhìn tình cảnh này.
Giang Uẩn mời hắn ngồi xuống, nói: "Chỉ là một kẻ hung hăng, không hiểu chuyện thôi, quốc chủ không cần nhọc tâm để ý."
Trần Quốc chủ chỉ dám ngồi xuống một góc nhỏ trên ghế đá, lòng vẫn còn run sợ đánh giá Giang Uẩn.
Nghĩ rằng, đại sát thần quả nhiên không hổ danh là đại sát thần.
Ngay cả một tiểu lang quân bên cạnh hắn nhìn tưởng như nhu nhược, yếu đuối nhưng mà cũng hung hãn đáng sợ như vậy.
Giang Uẩn chợt hỏi: "Quốc chủ đã nghe qua một loại dược vật gọi là “Thấm Cốt Hương” chưa?".