Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 14-2:

Khuôn mặt tựa như thiên tiên này nếu cười rộ lên, chỉ sợ còn đẹp hơn cả băng tan tuyết chảy.

Tùy Hành đột nhiên tưởng tượng.

Giang Uẩn rũ mắt, đã khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, y đứng dậy, vuốt phẳng y sam, ngồi vào sau bàn dài, tiếp tục lật xem quyển sách dang dở trước đó.

Hành trình trở về diễn ra bình an vô sự.

Đến vương cung, Trần Quốc chủ đã đích thân dẫn theo cung nhân ra nghênh đón.

Trong khoảng thời gian này, Trần Quốc chủ gần như mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, nghe nói Tùy Hành muốn ngồi xe đi dạo phố, sợ rằng trên đường phố quét tước không sạch sẽ, hoặc có gì sai sót, chọc cho vị đại sát tinh này không cao hứng.

Trong lòng lo lắng dâng trào, sợ rằng bọn bạo dân không phân biệt tốt xấu, học theo những anh hùng giang hồ vô pháp vô thiên kia, đi làm những việc như hành thích người khác.

Mấy cái đầu người bê bết máu, trông như Diêm Vương đòi mạng, vẫn còn ở ngay trong tẩm điện. Ông ta thật sự không chịu được bất kỳ kinh hách nào nữa đâu!

Phàn Thất lo Trần Quốc chủ làm vướng đường, bèn nhắc ông ta lui sang một bên.

Quốc chủ Trần Quốc vâng lời liền dịch sang bên cạnh: "Tướng quân một đường vất vả rồi."

Cửa xe mở ra, Giang Uẩn vẫn là người bước ra trước, Tùy Hành theo sát phía sau xuống xe. Phàn Thất nhìn thấy, không khỏi lại bực bội, cảm thấy Giang Uẩn thật sự quá không hiểu quy củ.

Cử chỉ không lớn không nhỏ, lại không tôn trọng phép tắc.

Làm hắn tưởng y là Thái Tử, điện hạ nhà mình là người hầu.

Tùy Hành lười biếng chào hỏi Trần Quốc chủ: "Chiếc xe ngựa này của Quốc chủ thực sự không tồi."

Quốc chủ Trần Quốc kinh sợ gật đầu.

"Có thể được điện hạ ưu ái, là phúc khí của nó, nếu điện hạ thích, mang đi cũng được..."

"Được! Vậy Cô không khách khí."

"......."

Quốc chủ Trần Quốc chỉ có thể chịu đau thấu ruột gan mà đáp: "Vâng, vâng!"

Thật đúng là kẻ ăn thịt người không nhả xương!

Chiếc xe ngựa này là ông ta hao phí số tiền lớn, sai thợ thủ công chế tạo, bên trong dùng hết bao tâm huyết cùng tiền tài để bố trí vật dụng, gần như đều là những đồ vật thượng đẳng nhất trong quốc khố.

Nhưng chỉ cần có thể giữ được mạng sống, đừng nói là dâng một chiếc xe, đem toàn bộ quốc khố dâng cho Tuỳ Hành, cũng đáng lắm!

"Điện hạ."

Binh lính đến bẩm báo: "Từ tướng quân mời điện hạ qua bên kia một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần bàn."

Tùy Hành nhìn Giang Uẩn, ôn tồn nói: "Để Phàn Thất phụ trách đưa ngươi về, Cô đi một chút sẽ trở lại."

Phàn Thất vội la lên: "Để thuộc hạ đi cùng người!"

Tùy Hành liếc mắt nhìn Phàn Thất một cái, khiến Phàn Thất rùng mình, im bặt.

Trần Quốc chủ nhìn qua nhìn lại, cuối cùng dồn mắt về Giang Uẩn, cười ha hả nói: "Sở công tử hẳn là đói bụng rồi, có muốn ăn gì không, ta sẽ sai người chuẩn bị ngay."

Ông ta có chút tài nhìn mặt đoán ý, chỉ liếc mắt đã nhận ra rằng vị tiểu lang quân thanh nhã, tuấn tú trước mặt đang là người được sủng ái trong lòng thái tử Tùy Quốc.

Bằng không, vị đại sát thần này bất kể ăn cơm ngủ nghỉ hay đi dạo phố phường cũng luôn mang y theo bên mình.

Giang Uẩn hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Phong cảnh vương cung của quý quốc quả thực không tồi."

Trần Quốc chủ lập tức hiểu ý: "Vậy ta dẫn công tử đi dạo một chút nhé?"

"Làm phiền rồi."

"Không phiền không phiền, công tử mời đi bên này."

Trần Quốc chủ vui vẻ, hớn hở dang tay dẫn đường.

Ông ta nghĩ rằng gió trên đời này sẽ không có gì thơm hơn "gió" ở bên gối.

Chỉ cần hầu hạ tốt vị trước mặt này, nhờ y nói vài câu tốt đẹp bên gối Tùy Quốc Thái Tử, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ngày ngày bận rộn lo toan sao?

Hiện giờ Giang Quốc suy yếu, việc năm nước khác phản lại chỉ là chuyện sớm muộn, ông ta cần phải nắm bắt cơ hội "Gần quan được ban lộc" này để chiếm lấy tiên cơ.

"Từ từ."

Phàn Thất lên tiếng, giọng điệu đầy bất mãn: "Điện hạ sai ta đưa ngươi về, ngươi không về điện mà lại đi dạo lung tung làm gì?."

Giang Uẩn hỏi lại: "Hắn có nói qua ta không được đi dạo sao?"

"…"

Phàn Thất nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng, ngang ngược nói: "Dù… cho dù không nói qua thì thế nào, thân là người bên cạnh điện hạ, ngươi nên biết tự giác tuân theo mệnh lệnh."

"Nếu chưa nói qua, vậy thì ta có thể đi dạo."

"Nếu ngươi cảm thấy không ổn, vậy chi bằng bây giờ đi hỏi hắn một chút."

Xưng hô gì mà "ngươi, ta, hắn", thật là không biết tôn ti trên dưới gì cả!

"Ngươi…"

Phàn Thất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.