Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 14-1: “Ngươi dám Ꮆiết ta sao?”

Chưởng quầy vội vàng cúi đầu, hốt hoảng.

Giang Uẩn cau mày, muốn hất tay hắn ra.

Tùy Hành đứng cách chưởng quầy không xa, nhướng mày liếc mắt ra hiệu: "Còn ngẩn người ra đó làm gì, Cô sẽ đo, ngươi tới đây viết."

Chưởng quầy vâng vâng dạ dạ đồng ý.

Giang Uẩn cắn môi, tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu, lạnh lùng nhìn người này.

Tùy Hành tiện tay niết nhẹ mũi tiểu tình nhân, hiển nhiên rất thích bộ dạng này của y, ghé tai nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Cũng đúng lúc để ngươi kiểm tra xem, Cô nói có đúng hay không."

Giang Uẩn muốn hắn đẩy ra, nhưng bị hắn dùng sức nắm lấy eo.

Tùy Hành cười khẽ: "Tay của Cô chẳng lẽ không thoải mái hơn so với cái thước đo lạnh lẽo kia sao? Cô luyến tiếc để người khác chạm vào ngươi."

Hắn nói ôn nhu chậm rãi, lại tràn đầy du͙© vọиɠ khống chế, phảng phất như một con sói hoang đang xâm chiếm lãnh thổ.

Ở bên cạnh, chưởng quầy cùng hai tên tiểu nhị hận không thể cúi đầu xuống tận đất.

Giang Uẩn vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Y nghĩ, tên này vốn là một cao thủ tình trường lão luyện, có lẽ đã từng săn sóc vô số người giống như y bây giờ.

Mới có thể…… thuần thục như vậy!

Tuy rằng bọn họ chỉ có quan hệ thân xác, nhưng Giang Uẩn thích sạch sẽ, không thích bị chơi đùa như một món đồ chơi.

Tùy Hành hạ mi: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn để nam nhân khác chạm vào ngươi, cũng không muốn để Cô tự mình giúp đỡ?"

"…"

Cái đề tài này lại dây dưa thêm nửa ngày.

Giang Uẩn quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.

Chưởng quầy cùng hai tên tiểu nhị hận không thể hóa thành không khí ngay tại chỗ .

Tùy Hành cảm thấy đáng yêu.

Nhướng mày: "Coi như đây là đồng ý để Cô đo cho ngươi rồi đấy.”

Giang Uẩn dứt khoát gục mặt vào ngực Tùy Hành, tuỳ ý hắn muốn làm sao thì làm, nhưng vừa nghe ngữ khí kiêu ngạo của thái tử điện hạ thì tức giận dậm chân hắn một cái.

Tùy Hành da dày thịt béo, chẳng hề cảm thấy đau, còn thuận tay ôm y lên, như vui đùa trẻ con mà lắc lắc qua lại, cười nói: “Dẫm như vậy không sợ đau chân sao?”

Phàn Thất vác đao, hung thần ác sát đứng canh gác trước xe ngựa, cảnh giác tuần tra.

Trong lòng lại đầy bất mãn với Giang Uẩn. Mới mấy ngày trôi qua mà tên hồ ly này đã quấn lấy điện hạ đòi mua y phục. Mua thì mua đi, lại còn lâu như vậy mà vẫn chưa chịu ra, chắc chắn đã tiêu tốn của điện hạ không ít tiền!

Đúng là đồ phá của!

Đang phẫn uất, Phàn Thất bỗng thấy Tùy Hành ôm Giang Uẩn đi từ trên lầu xuống.

Hắn trợn mắt há hốc mồm.

Tùy Hành lạnh lùng liếc hắn: "Thất thần làm gì, mở cửa xe đi."

Vừa mới được “rửa mặt” bằng trà của Tuỳ Hành không lâu nên Phàn Thất đã sinh ra bóng ma với việc mở cửa xe. Nghe Tùy Hành phân phó, hắn mới vội vàng chạy qua mở cửa.

Tùy Hành ôm Giang Uẩn khom lưng đi vào.

Vừa đặt chân xuống đất, Giang Uẩn liền nói: "Thả ta xuống."

Nhìn đôi tai ửng hồng của tiểu tình nhân, Tùy Hành nhịn không được cười, nói: "Qua mấy ngày rồi mà vẫn còn dễ ngại ngùng thế kia. Tiểu thϊếp nhà người khác đều tranh giành tình cảm, ra sức lấy lòng trượng phu, ngươi mà cứ như vậy sẽ thất sủng mất.”

Giang Uẩn ánh mắt không gợn sóng, lẳng lặng nhìn hắn.

"Thả ta xuống."

Tùy Hành hứng thú đánh giá cặp mắt thủy ngọc xinh đẹp của y.

"Ngươi thật khiến Cô tò mò, ngươi rốt cuộc là từ đâu tới, sao lại chẳng hề sợ Cô?"

"Không chỉ không sợ, mà còn không nghe lời."

Hắn duỗi ngón tay, cố ý chạm lên chiếc mũi tinh xảo kia.

“Ngươi có biết không, nếu là người khác mà không biết tốt xấu giống ngươi, đầu đã sớm lìa cổ, mạng cũng chẳng còn."

Giang Uẩn thầm nghĩ, lấy danh tiếng hung thần ác sát vốn có của hắn, Giang Uẩn đương nhiên tin hắn đang nói thật.

“Nhưng ai bảo ngươi chính là người Cô thích.”

“Cô cũng chỉ có thể nuông chiều ngươi, tuỳ theo ý thích của ngươi”

Giang Uẩn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe từ phía trên vang lên hai câu nói chậm rãi.

Giang Uẩn: “Ngươi có thể thả ta xuống dưới được không?”

“Có thể.”

“Chỉ cần ngươi chủ động thân mật với Cô một chút.”

Tùy Hành ghé sát mặt vào y.

Giang Uẩn: “...”

Đáy mắt Giang Uẩn rốt cuộc cũng có gợn sóng.

“Vô sỉ.”

“Trừ bỏ cái từ này, A Ngôn không có gì khác để nói với Cô sao?”

Tùy Hành ha ha cười, cười đến l*иg ngực đều rung động, buông tay thả người xuống, ôn nhu nói: “Được được, Cô không trêu ngươi nữa.”

“Thật là, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cười nhiều không tốt hơn sao, cứ lạnh như băng làm gì.”