Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 13-3:

Giang Uẩn không khỏi liếc mắt nhìn Tùy Hành, trăm phương ngàn kế như thế, tính toán ti mỉ, lên kế hoạch cẩn thận như vậy thì việc người này có thể thừa dịp đêm tối mang theo một đội kỵ binh trọng giáp hùng hậu, lặng lẽ lẻn vào kinh đô của Trần quốc, cũng không có gì kỳ quái.

Tuy nhiên cứ điểm tình báo lớn như thế này, dễ thấy như vậy, Trần Quốc chủ thì thôi không nói, nhưng tại sao Phi Ưng Các của y cũng không hề phát hiện?

Vì để thuận tiện thu hoạch tình báo, giám thị tình huống các quốc gia, Phi Ưng Các ở khắp các nước Giang Nam đều thiết lập cứ điểm trọng yếu, Trần Đô đương nhiên cũng có.

Với năng lực của Phi Ưng Các, không có khả năng không giám sát được cứ điểm này của quân Tùy.

Nhưng trước khi y đến Trần Đô dự tiệc, Phi Ưng Các vẫn chưa gửi tin cảnh báo cho y.

Khả năng lớn nhất, chính là xuất hiện gian tế...

Đây là một cửa hàng quần áo cỡ lớn chiếm trọn hai tầng lầu, bên trong rường cột chạm trổ, bố trí vô cùng phong nhã, chưởng quầy trực tiếp dẫn bọn họ lên lầu hai.

‘Theo điện hạ phân phó, tất cả nguyên liệu thượng đẳng thích hợp để may ngoại bào đều ở đây.”

Trên quầy gỗ đàn hương thật dài, bày mấy chục loại vải lụa màu sắc đậm nhạt không giống nhau, trên giá treo ở bốn phía còn trưng bày rất nhiều y phục đã may sẵn.

“Nhìn xem, thích cái nào?”

Tùy Hành cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm eo Giang Uẩn, hỏi.

Giang Uẩn ngước mắt nhìn hắn.

Tùy Hành cười: “Nhìn Cô làm gì, ngươi nhìn y phục đi, bộ trên người ngươi đã mặc mấy ngày rồi, chỉ sợ sắp bốc mùi đến nơi đấy.”

Nói xong, ánh mắt hắn thuận thế liếc nhìn giày vớ mới dưới chân Giang Uẩn, mỉm cười hỏi: “Mang có thoải mái không?"

Giang Uẩn không để ý tới hắn.

Chưởng quầy thì ở một bên nói: "Công tử dáng người mảnh mai, khí chất cao quý như lan, thích hợp mặc ngoại bào làm từ tơ lụa này nhất, lấy mắt nhìn của tiểu nhân để đánh giá thì mấy loại vải nhạt màu kia cũng rất hợp với công tử.”

“Đúng vậy.”

Ngón tay Tùy Hành lướt qua, nhẹ nhàng nắn bóp thắt lưng mềm dẻo dưới lòng bàn tay: "Hơi gầy một chút, sau này phải bồi bổ thật tốt mới được.”

Giang Uẩn đẩy tay hắn ra.

Tùy Hành cũng không tức giận, chỉ vào một cuộn vải rực rỡ được dệt từ chỉ nhiều màu sắc: "Cái này thì sao, ngươi cứ luôn mặc mộc mạc như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng Cô không có tiền mua y phục mới cho ngươi đấy.”

Chưởng quầy lập tức cười giới thiệu: "Đây là vải lụa thượng hạng mà tháng trước tiểu nhân nhập từ Vân Điền quốc ở phía Nam, dùng một loại tơ tằm đỏ ở địa phương để chế tác, so với chất lụa bình thường còn mềm mại hơn.

Tùy Hành: "Vậy chọn nó đi.”

“Vâng điện hạ.”

Chưởng quầy đang định tự mình đóng gói thì Giang Uẩn ngăn lại: "Không cần.”

“Ta không thích.”

Y đi tới trước quầy, vẫn chọn cuộn vải màu xanh nhạt, nói: "Cái này đi.”

Chưởng quầy nhìn về phía Tùy Hành.

Tùy Hành gật đầu: "Theo ý y đi.”

“Những cuộn vải xanh còn lại trong cửa tiệm, cũng lấy hết cho Cô.”

“Vâng vâng.”

Chưởng quầy vội vàng dẫn tiểu nhị cùng nhau sắp xếp đóng gói lại theo ý Tuỳ Hành.

Giang Uẩn nói: "Cũng không cần nhiều như vậy.”

“Đã là thứ ngươi thích, Cô đương nhiên muốn mua toàn bộ cho ngươi.”

“Mấy cuộn vải mà thôi, cũng không phải đồ quý giá.”

“Ngươi còn muốn cái gì, Cô đều sẽ mua cho ngươi.”

Giang Uẩn thản nhiên trả lời: "Không cần.”

Chưởng quầy thu dọn xong, cười nói với Giang Uẩn: "Mời công tử theo tiểu nhân lại đây, tiểu nhân sẽ đo kích thước may y phục.”

Giang Uẩn muốn đi qua thì bị Tùy Hành kéo lại.

Hắn cười khẽ: "Không cần đo, kích thước y phục của y, không ai rõ ràng hơn Cô.”