Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 13-2:

Giang Uẩn rũ mắt, quả nhiên nhìn thấy trên bàn trà ngoại trừ bộ dụng cụ cần thiết thì còn bày biện chừng mười loại bánh ngọt màu sắc tinh xảo, ắt hẳn tay nghề đầu bếp phải rất tinh tế mới làm ra được.

Giang Uẩn cũng không muốn nhiều lời thêm, giãy ra khỏi l*иg ngực Tuỳ Hành, vén áo bào ngồi xuống đối diện hắn.

Tùy Hành tự mình múc cho y một chén trà từ ấm đang đun trên bếp.

Giang Uẩn muốn chỉnh lại, trà không phải thô lỗ múc như thế, nhưng y cảm thấy loại chuyện này mà bàn luận với Tuỳ Hành thì cũng chả tốt gì nên đành nhận lấy, nhấp nhẹ một ngụm.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Tùy Hành chống cằm, nhìn chằm chằm động tác của y, cười nói: "Gấp cái gì, ngươi còn chưa đánh giá, trà Cô nấu thế nào?

Giang Uẩn nói qua loa: "Cũng tạm được.”

“Tạm được? Vậy tức là không hài lòng rồi.”

“Ai, thật sự là khó hầu hạ, khó hầu hạ.”

Giang Uẩn lại hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi muốn đi đâu?”

Tùy Hành chậm rãi uống một ngụm trà: "Yên tâm, sẽ không mang ngươi đi bán đâu, đợi đến nơi sẽ biết.”

“Phàn Thất, xuất phát đi.”

“Vâng.”

Giọng nói rầu rĩ của Phàn Thất từ bên ngoài truyền đến.

Xe ngựa nhanh chóng bắt đầu lăn bánh, Giang Uẩn nâng chén trà lên, cách cửa sổ xe, đánh giá đường lớn thẳng tắp bên ngoài.

Quy cách bố cục này có lẽ là lối vào chính của vương cung.

Hai bên đường lớn có rất nhiều binh lính mặc giáp sắt, tất cả đều là huyền giáp đặc trưng của quân đội Tuỳ quốc, thắt lưng là Lang Đầu Đao quen thuộc, nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo. Toàn bộ lực lượng phòng ngự của vương cung Trần quốc đã hoàn toàn bị quân Tùy tiếp quản, khó trách người này dám nghênh ngang ngồi xe ngựa của Trần Quốc chủ để ra ngoài.

Ra khỏi cửa cung, trên đường cái liếc mắt cũng có thể thấy được đội tuần tra của binh linh Tùy quốc. Thỉnh thoảng có bách tính đi qua, ai nấy cũng đều rất vội vàng, thần sắc hốt hoảng.

“Nhìn cái gì vậy?”

Bên tai chợt vang lên một thanh âm lười biếng.

Giang Uẩn thu hồi tầm mắt, nói: "Tùy tiện nhìn một chút mà thôi.”

“Bên ngoài đó có cái gì đẹp chứ!”

“Nơi nhỏ bé mà thôi, đợi sau này tới Tùy Đô, Cô dẫn ngươi đi xem cho đủ.”

Giang Uẩn không nói tiếp, đặt chén trà xuống, trong lúc ngẩng đầu, y lơ đãng nhìn thấy trên bàn dài được bố trí gần đó là vài cuốn sách đang chất đống như ngọn núi nhỏ. Hôm qua hình như không có.

Tùy Hành nhìn theo, nói: "Biết ngươi thích đọc sách, Cô cố ý bảo bọn họ chuẩn bị.”

“Cũng không biết có hợp với sở thích của ngươi hay không.”

Giang Uẩn nghĩ, cho dù không hợp, cũng tốt hơn là ngồi đối diện với người này uống trà đắng như bây giờ.

Y đứng dậy ngồi xuống sau bàn dài, tùy tiện cầm cuốn sách đang được đặt ở trên cùng, cúi đầu chăm chú lật xem.

Tùy Hành vẫn say sưa ngồi uống trà như trước, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hắn khoát tay lên đầu gối, cách chồng núi sách thấp bé kia, đánh giá khuôn mặt dịu dàng, an tĩnh của người ngồi sau bàn.

Giang Uẩn nhanh chóng nhận ra tầm mắt nóng bỏng của hắn, ánh nhìn như sói hoang đang canh chừng cừu non, y hơi nghiêng người, tránh cảm giác rình mò kia của Tuỳ Hành.

Tùy Hành bật cười.

Hắn nghĩ, tiểu tình nhân này tính khí cũng không tốt lắm.

Nhìn cũng không cho hắn nhìn.

Ước chừng qua hai khắc, xe ngựa dừng lại trước một cửa hàng may y phục.

Phàn Thất theo thói quen mở cửa xe: "Điện hạ, đến nơi rồi...”

Chưa nói xong, đã bị Tùy Hành hắt nước trà vào mặt.

Phàn Thất sửng sốt.

Tùy Hành trầm giọng: "Ai cho ngươi vào?”

Phàn Thất: "...”

Phàn Thất không hiểu, trước kia xe ngựa của điện hạ, không phải bọn họ muốn vào thì vào sao. Ánh mắt hắn liếc thấy Giang Uẩn đang ngồi bên trong, nhất thời hiểu được vấn đề liền cúi đầu, phẫn nộ bước xuống xe, ủy khuất lau nước trà trên mặt, đứng bên ngoài mà bẩm báo tình hình cho Tuỳ Hành.

“Điện hạ, đã đến nơi rồi, mời điện hạ xuống xe.”

Tùy Hành đặt chén trà xuống, ranh mãnh hỏi: "Có cần Cô bế ngươi xuống không?”

Giang Uẩn liếc hắn một cái, đặt sách về lại trên bàn, tự đẩy cửa xe ra bước xuống.

Chưởng quầy đã mang theo tiểu nhị đứng bên ngoài đợi sẵn.

Phàn Thất trên mặt vẫn đầy nước trà, ủy khuất đứng ở một bên.

Tùy Hành đi xuống, chắp tay sau lưng hỏi: "Chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”

“Bẩm điện hạ, đã đầy đủ hết rồi.”

Chưởng quầy cung kính mời hắn đi vào.

Giang Uẩn lúc này mới kịp phản ứng lại, thì ra tiệm may này là cơ sở tình báo ngầm của Tùy quốc thiết lập ở Trần Đô, chẳng trách giữa lúc tình hình đang hỗn loạn như bây giờ, người người đều cảm thấy bất an thì chưởng quầy này vẫn dám mở cửa đón khách.