Nhan Tề, cao thủ văn chương đệ nhất phương Bắc?
“Sợ rồi sao?”
Thấy Giang Uẩn không lên tiếng, Phàn Thất càng đắc ý.
Hắn hừ hừ nói: "Nhan Tề công tử ba tuổi có thể làm thơ, sáu tuổi có thể làm văn, là thần đồng nổi tiếng, mười ba tuổi đã vang danh thiên hạ, văn chương trác tuyệt, cùng với điện hạ của chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
“Ngươi nửa đường chen vào, làm sao có thể so sánh được.”
“Điện hạ ngoài miệng không nói, nhưng chúng ta đều biết, sau này vị trí Thái tử phi tất nhiên sẽ để lại cho Nhan Tề công tử. Nếu không điện hạ cũng sẽ không cưới vợ, không nạp thϊếp nhiều năm như vậy!”
Giang Uẩn hỏi: "Vậy vì sao trước đó không cưới, nhất định phải đợi đến bây giờ?”
“Cái này…”
Câu hỏi này Phàn Thất cũng muốn biết câu trả lời.
Hắn chỉ đành gắng gượng nói: "Tóm lại, ngươi cứ biết những gì vừa rồi ta nói là được, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Ồ.”
Giang Uẩn vẫn hỏi tiếp: "Đã như vậy, vì hạnh phúc của điện hạ các ngươi, ngươi có nguyện ý thả ta rời đi không?"
“Đương…”
Phàn Thất lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng hắn đương nhiên là nguyện ý.
Nhưng cái người trước mắt này đối với điện hạ vẫn còn rất mới mẻ, nhìn vào hành động của Tuỳ Hành là biết hắn còn chưa chán Giang Uẩn, nếu Phàn Thất dám tự ý thả người đi, chỉ sợ đầu hắn cũng khó giữ.
Phàn Thất lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác trừng mắt nhìn Giang Uẩn: "Ngươi đừng hòng gài bẫy ta, dụ ta mắc sai lầm, ngươi...... Điện hạ có thích ngươi hay không là một chuyện, nhưng hôm nay ngươi đã là người của điện hạ, ngươi nên an ổn mà thực hiện bổn phận của mình đi, ngoan ngoãn phụng dưỡng điện hạ!”
“Chờ điện hạ chán ghét ngươi, ngươi, ngươi đi cũng không muộn!”
Giang Uẩn ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng là như vậy, dù sao ta cũng không phải bách tính Tuỳ quốc, điện hạ nhà các ngươi chỉ ham muốn mới mẻ, rất nhanh sẽ chán ghét ta.”
Phàn Thất: "Ngươi… vậy mà cũng tự hiểu được điều này cơ đấy…”
Giang Uẩn: "Ta là người phương Nam, biết đâu tương lai ta sẽ có chung kết cục với mưu sĩ Giang quốc kia, bị điện hạ các ngươi một đao chém chết.”
“…”
Phàn Thất nhịn không được vì điện hạ nhà mình thanh minh: "Không đến mức đó đâu, ta nhìn thấy tính tình ngươi cũng khá được, chỉ cần đừng học theo cái con rùa rút đầu kia gặp người nào mắng chửi người đó thì điện hạ cũng không quá nhẫn tâm với ngươi đâu! Cái con rùa Giang quốc kia là cái thá gì chứ, ngay cả tổ tông của điện hạ cũng dám mắng, nếu không phải điện hạ đã nghiêm khắc dặn dò là phải để hắn sống, ta nhất định phải rút lưỡi hắn nướng ăn mới hả giận!"
Giang Uẩn gật đầu, nhắc nhở: "Nên đi thôi.”
“Tất nhiên là ta biết, không cần ngươi nhắc.”
Phàn Thất lớn lên cao lớn, vẻ ngoài hung dữ, cung nhân thấy hắn ai nấy đều run lẩy bẩy tránh đi.
Hắn sau đó còn len lén liếc mắt, thấy Giang Uẩn chắp tay sau lưng, bộ dạng thong thả dạo chơi trong sân, cứ như đang đi đạp thanh vậy. Phàn Thất không khỏi nhíu mày, tiểu hồ ly tinh này, lá gan thật sự đủ lớn, vậy mà không sợ hắn chút nào. Khó trách ngay cả điện hạ cũng phải nhẫn nhịn y!
Ánh mắt Giang Uẩn đánh giá kiến trúc tường cung hai bên, nghiêm túc quan sát bố cục và cấu tạo của vương cung Trần quốc, thuận tiện ghi nhớ các tuyến đường mà y đang đi qua, cứ vậy bất tri bất giác đã đi theo Phàn Thất tới trước một cánh cửa cung.
Chính giữa cửa cung là một cỗ xe ngựa quen thuộc.
Là cỗ xe của Trần Quốc chủ mà Giang Uẩn đã ngồi đêm qua
Lúc Giang Uẩn đang cảm thấy kỳ quái vì sao cỗ xe này lại đỗ ở đây thì Tùy Hành đã thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, mỉm cười nói: "Lên xe.”
Giang Uẩn hỏi: "Đi đâu?”
“Ngươi lên đây không phải sẽ biết sao.”
Nói xong, hắn ở bên trong tự mình đẩy cửa xe ra đợi Giang Uẩn.
Giang Uẩn xách vạt áo, giẫm chân lên bục đi vào trong xe, còn chưa đứng vững đã bị Tùy Hành kéo vào trong ngực.
Bố trí trong xe so với hôm qua xa hoa hơn một chút, hiển nhiên là Trần quốc chủ vì lấy lòng vị đại sát thần này nên đã cố tình chuẩn bị. Tùy Hành chống chân dài ngồi ở sau bàn trà, trong tay nâng chén trà, quan tâm hỏi: "Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ?"
Giang Uẩn quét mắt nhìn bàn trà và bếp nhỏ nấu trà đang sôi sùng sục bên cạnh.
"Ngươi gọi ta tới đây, chỉ để uống trà?"
“Sao? Cô không thể à?”
Tùy Hành nhướng mày hỏi ngược lại.
“Có thứ gì tốt, Cô đương nhiên muốn cùng ngươi chia sẻ.”
“Hôm nay thời tiết không tệ, Cô dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi, bữa sáng chúng ta cũng có thể thuận tiện dùng trong này.”