Tùy Hành ngẩng đầu, thản nhiên cười: "Không cần cảm động, có thể được Cô tự mình hầu hạ, khắp thiên hạ, ngươi chính là người duy nhất."
Giang Uẩn khóe môi mấp máy: "Ngươi… Không cần như thế."
"Tự ta có thể làm."
"Ngươi thân kiều thể quý, chỉ cần làm ấm giường cho Cô là được, nào làm được loại việc nặng này."
Hắn cười, đặt vớ giày đã cởi ra ngay ngắn sang một bên, đứng dậy, lại muốn giúp Giang Uẩn cởi đai thắt lưng ngọc bên hông.
"Không cần."
Giang Uẩn đè tay hắn lại, một lúc lâu, nói: "Ta tự mình làm được rồi."
Ngược lại Tùy Hành không khăng khăng làm, chỉ nói: "Động tác nhanh lên, đừng lề mề đến hừng đông." rồi xoay người, đi cởi y bào của mình.
Giang Uẩn ở phía sau nhìn, hắn nhanh chóng cởi đai lưng, ngoại bào, áo trong, treo trên giá áo, lộ ra vòng eo thon chắc mạnh mẽ và đường cong cơ bắp vai lưng đẹp đẽ.
Cùng với, vô số vết thương cũ ngang dọc đan xen phía sau lưng.
Có vài vết sâu, cũng có vài vết rất nông.
Rõ ràng đều là chiến công của hắn, một đao một thương liều mạng trên chiến trường.
Giang Uẩn thu hồi tầm mắt, tự mình cởi đai lưng ngọc và ngoại bào, mặc trung y, xoay mặt vào trong nằm xuống bên cạnh.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, eo đã bị người phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.
"Cách Cô xa như vậy làm gì?"
Người nọ ghé vào lỗ tai y khẽ hỏi.
"Trên đời này, nào có ai làm ấm giường cho người ta như ngươi."
Đường nét cơ thể Giang Uẩn vô thức cứng lại, im lặng một lát, nói: "Hôm nay ta hơi mệt chút."
"Cô biết."
"Hôm nay Cô không chạm vào ngươi."
"Để Cô ôm ngươi, được không?"
Giọng điệu của hắn tuy là hỏi, nhưng động tác lại rất mạnh mẽ.
Giang Uẩn không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Tùy Hành cười, tay hơi dùng sức, kéo người lại gần, ôm thật chặt vào trong ngực, nói: "Ngủ thôi."
Giang Uẩn biết giãy giụa cũng vô dụng, liền để hắn ôm, nhắm mắt lại. Hôm nay hao phí quá nhiều sức lực, không bao lâu thì đã ngủ say.
"Quả nhiên yếu ớt."
Tùy Hành cười khẽ, giơ ngón tay tắt nến, điều chỉnh tư thế cánh tay một chút, để cho tiểu tình nhân trong ngực ngủ thoải mái hơn.
Giấc ngủ này Giang Uẩn ngủ mê man, chờ khi tỉnh lại,, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Bên cạnh trống không, cũng không có người, chăn lụa được đắp cẩn thận trên người y, màn trướng lụa cũng buông xuống kín mít.
Hôm nay phải nghĩ cách giải quyết chuyện của Công Tôn Dương, không thể kéo dài được nữa.
Giang Uẩn đứng dậy, mặc xong y bào, phát hiện mép giường đã đặt sẵn vớ giày sạch sẽ, kích cỡ giống hệt những cái y đã từng mặc, nhưng hình thức hoàn toàn mới.
Giang Uẩn giật mình, thay xong thì ra bên ngoài điện.
Thủ vệ vốn muốn ngăn cản, chợt thấy bóng dáng y tiên tư ngọc chất, phong nhã vô song*, đều đồng thời sửng sốt.
(*) dung mạo như tiên, khí chất như ngọc, dáng dấp cử chỉ thanh cao đẹp đẽ
Đêm qua Giang Uẩn vùi trong ngực Tùy Hành, cả đường được Tùy Hành ôm vào điện.
Đám thủ vệ cũng không thấy rõ khuôn mặt y.
Đám thủ vệ bị phong thái tao nhã của y thu hút, nhất thời đều quên nói chuyện.
"Đều ngẩn ra đấy làm gì!"
Một âm thanh thô bạo vang lên từ phía xa.
Phàn Thất ấn đao đi đến.
Thủ vệ vội hành lễ: "Phàn phó tướng."
Phàn Thất ánh mắt sắc bén cảnh giác dừng ở trên người Giang Uẩn.
Hắn nghĩ, đây chắc là tiểu hồ ly tinh đã mê hoặc điện hạ đến mức thần hồn điên đảo*?
(*) ý khiến a công chết mê chết mệt, mê đắm đuối
Quả nhiên trời sinh… cũng rất quyến rũ.
Phàn Thất chỉ dùng những từ hắn nghĩ ra được.
"Điện hạ phái ta đến gọi ngươi qua."
Giọng nói hắn ồm ồm thô lỗ có vẻ tức giận.
Giang Uẩn giơ tay lên, thong thả ung dung bước xuống thềm ngọc: "Đi thôi."
Phàn Thất đi phía trước dẫn đường, đi được một đoạn, đến ngã rẽ hình vòng cung, nhân lúc xung quanh không có ai, chợt dừng lại, ưỡn ngực ngẩng đầu, rất ngạo mạn nói: "Ta khuyên ngươi sớm bỏ cái ý nghĩ câu dẫn điện hạ đi."
Giang Uẩn lẳng lặng nhìn cái người thô lỗ này.
Phàn Thất cho rằng y sợ, hừ nói: "Nói cho ngươi nghe cũng không sao, điện hạ chúng ta từ lâu đã có người trong lòng."
"Ngươi ư, tuy có phần xinh đẹp, nhưng luận tài hoa, tuyệt đối kém hơn người trong lòng thật sự của điện hạ chúng ta."
Giang Uẩn không để bụng, nhân cơ hội này lấy thêm chút tình báo, bèn hỏi: "Người trong lòng của điện hạ các ngươi là ai?"
"Công tử Nhan Tề, chắc là ngươi có nghe qua rồi chứ!"
------------
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Phàn Thất đi vào địa ngục.