Đoạn thời gian này, Trần Quốc chủ vì lấy lòng Tùy Hành, có thể nói là đã phí hết tâm tư, dùng hết mọi cách, hiển nhiên chuẩn bị bữa ăn khuya cũng vô cùng phong phú. Có canh nóng, có điểm tâm, chay mặn đầy đủ, chú ý các loại khẩu vị.
Giang Uẩn chọn mấy thứ thanh đạm, ăn qua vài miếng, đã buông đũa bạc xuống.
Tùy Hành nhíu mày: "Chỉ ăn một chút như này?"
Bọn họ từ đáy vực đi lên, gần như suốt một ngày không ăn cái gì.
Thân thể hắn cường tráng, đói hai bữa đương nhiên không sao, nhưng tiểu tình nhân này thân thể mảnh mai, sao có thể chịu được.
Cho nên vừa nãy hắn tạm thời gọi Trần Quốc chủ, muốn một phần bữa ăn khuya lại đây.
Giang Uẩn nói: "Ta ăn no rồi, phần còn lại ngươi cứ ăn đi."
"Lại muốn chịu phạt có phải không?"
Tùy Hành không cho giải thích, hắn chia nửa bát cháo, đẩy qua: "Ăn cái này, Cô nếm qua hộ ngươi, hương vị cũng được lắm."
Giang Uẩn không phải không muốn ăn, là thật sự ăn không vô.
Lại không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà dây dưa với hắn, bèn cầm thìa bạc, uống hai ngụm có lệ.
"Lãng phí."
Tùy Hành dứt khoát một lần uống hết phần còn lại của y.
Giang Uẩn đang dùng khăn mềm lau khóe miệng, thấy thế, dùng ánh mắt cổ quái liếc hắn một cái.
Tùy Hành cảm thấy thú vị, cười nói: "Nhìn cái gì, ngươi chưa từng chịu đói, không biết lương thực đáng quý. Nhớ năm đó Cô đánh trận ở Bắc Cảnh, ăn đói mặc rách là chuyện thường xảy ra, thời gian lâu dài, sợ đói, thấy lương khô thì muốn tích trữ, nào giống như ngươi kiều quý bắt bẻ."
Giang Uẩn hiểu rõ, Bắc Cảnh trong miệng hắn, hẳn là mấy năm này đã bị Thanh Lang doanh đánh cho kêu cha gọi mẹ, các tiểu quốc phương Bắc từ lâu đã bị gộp vào bản đồ Tùy Quốc. Tùy Quốc có thể nhanh chóng nổi dậy mạnh mẽ, ngoại trừ nền tảng tốt đẹp mà các bậc tiền bối gầy dựng, quả thực không thể tách rời với tài năng quân sự xuất chúng của người này.
Người này, đã có thiên phú xuất chúng vượt qua người thường, lại có đủ sự kiên nhẫn và bền bỉ, quả thật có thể nói là đối thủ mạnh.
Cơm nước xong xuôi, Tùy Hành tự thu dọn hết bát đũa, đưa cho thủ vệ.
Đợi đến lúc quay về, Giang Uẩn đã ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Ánh nến lờ mờ, in một bóng dáng mảnh khảnh trên cửa sổ, thanh khiết đoan trang tao nhã.
Ngón tay cầm sách kia, càng thon dài trắng muốt như mỹ ngọc, có một vẻ đẹp rung động lòng người.
Tùy Hành đi đến, bóng dáng mạnh mẽ nhào vào trong vầng sáng kia, cúi người hỏi: "Nhìn gì vậy? Hơn nửa đêm, cũng không sợ hỏng mắt."
Giang Uẩn ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với gương mặt đang mỉm cười của hắn.
Hai người nhìn nhau một lát, Giang Uẩn cúi đầu, lại lần nữa nhìn vào sách, bình tĩnh nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta."
"Vậy sao được."
Tùy Hành trực tiếp ngồi xuống một bên ghế bành, chống cằm nói: "Người đọc sách các ngươi không phải đều có nhã hứng đốt nến làm đuốc đi chơi đêm sao, ngươi đã muốn cầm đuốc soi đêm đọc sách, làm sao Cô có thể không liều mình bồi quân tử."
"Hơn nữa, không có ngươi làm ấm giường cho Cô, Cô làm sao ngủ được chứ."
Giang Uẩn: "…"
Giang Uẩn nói: "Đọc sách với ngươi hẳn là chuyện nhàm chán buồn tẻ, ngươi không cần tra tấn mình như thế."
Tùy Hành cười mỉm: "Ai nói vậy, khi Cô còn bé cũng rất yêu thích đọc sách, chỉ là về sau vội vàng tập võ bị tụt lại mà thôi, không bằng ngươi đọc cho Cô một đoạn."
"… Hứng thú của ngươi và ta chưa chắc đã giống nhau."
"Không thử xem, làm sao biết được khác nhau? Ngược lại Cô cảm thấy, thứ ngươi cầm trong tay bây giờ rất là đáng yêu."
"…"
Giang Uẩn cuối cùng lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn cố ý ngồi chỗ này đọc sách, một là bởi vì có thói quen đọc sách ban đêm, hai đương nhiên là vì tránh ngủ cùng giường với người này.
Nơi này không giống như sơn động dưới đáy vực, y cũng đã có thể dựa vào bản thân tiêu tan dược tính, trước mắt chỉ muốn mau chóng chặt đứt loại quan hệ “tình nhân” kỳ dị giữa hai người.
Nhất là tiếp xúc trên thân thể.
Nhưng người này cố ý nói nhăng nói cuội, từng bước ép sát, hiển nhiên là cố ý làm nhiễu loạn ý đồ của y.
Giang Uẩn khép lại cuốn sách trong tay, ném vào trong ngực Tùy Hành, nói: "Ngươi tự mình xem đi, ta đổi một quyển khác."
Chậc.
Tùy Hành nhìn cuốn sách còn có hương sen thoang thoảng trong ngực, nhặt lên vứt sang một bên, nói: "Không cho đọc thì không đọc, hung dữ như vậy làm gì."
Thấy Giang Uẩn quả thật đã lấy quyển sách khác để đọc, hắn cười, trực tiếp đứng dậy đi đến, duỗi tay ôm người bế ngang lên, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, nên đi ngủ."
"Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, Cô đang đợi ngươi cùng nhau đi ngủ sao?"
Cuốn sách trong tay Giang Uẩn rơi xuống đất, tức giận nhìn hắn.
"Được rồi, ngày mai Cô bồi thường cho ngươi, để ngươi ngồi xe ngựa riêng.”
"Đừng nóng giận được không."
Tùy Hành đặt người lên giường, quỳ một gối xuống, từ tốn giúp Giang Uẩn cởi giày ra, Giang Uẩn ánh mắt phức tạp nhìn hắn.