Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 12-1: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Cô đang đợi ngươi đi ngủ sao?"

Giang Uẩn đương nhiên không buồn ngủ.

Chỉ là dược lực trong cơ thể chưa hết, lại lăn lộn một ngày, không khỏi hơi mệt mỏi, đúng lúc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng cảm giác bên cạnh có vật nặng đè xuống, chợt mở mắt ra, thì thấy Tùy Hành không biết lúc nào đã trở lại.

"Đánh thức ngươi?"

Tùy Hành một tay chống cằm, cười hỏi, đôi mắt trong màn đêm đặc biệt sáng ngời.

Giang Uẩn lắc đầu.

Đánh giá nét mặt của hắn, có vẻ như tâm trạng không tệ, y bèn nghĩ hay là Công Tôn Dương không chịu đựng được, để người này tra được gì rồi?

Giọng điệu y hơi lạnh nhạt: "Không có."

Vậy chính là không ngủ.

Tùy Hành ý cười càng sâu hơn: "Là đang đặc biệt chờ Cô về sao?"

Giang Uẩn trực tiếp nâng cổ tay trái lên: "Cởi ra cho ta."

"Vậy thì không được."

"Nếu như ngươi chạy rồi, Cô tìm đâu ra tiểu thϊếp làm ấm giường thích hợp giống như ngươi chứ?"

Giang Uẩn nhíu mày.

"Ta hứa với ngươi, sẽ không chạy."

Tùy Hành không trả lời, nhướng mày hỏi: "Tại sao lại nghĩ thông suốt rồi?"

Giang Uẩn bèn nói ra cảm nhận thật.

"Ta khó chịu."

Tùy Hành cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy trên cổ tay trái của Giang Uẩn bị vòng vàng khóa lại kia, chỗ cổ tay và vòng vàng giáp nhau, đã hằn thành vệt đỏ. Lập tức ý thức được, vừa nãy lúc mình khóa lại trong lòng đang nén giận, nên không điều chỉnh kích cỡ cho tốt, ra tay hơi nặng

Trong lòng hắn hối hận, nhưng nhìn thấy đồ chơi nhỏ khóa trên làn da trắng ngọc của mỹ nhân, lại không nhịn được nhớ ra tiểu tình nhân này đáng giận như nào, chân trong chân ngoài đều muốn rời khỏi mình.

Bèn cố tình trầm mặt xuống: "Khó chịu là được rồi. Bây giờ biết sai rồi chứ?"

"Chỉ như vậy đã không chịu nổi, lát nữa phải làm sao bây giờ."

Giang Uẩn cắn môi, lạnh lùng nhìn hắn.

"Tóm lại ngươi có cởi ra hay không?"

"Ngươi hôn Cô một cái, Cô sẽ cởi cho."

"…"

"Vô sỉ."

Tùy Hành buồn cười: "Thế này đã là vô sỉ? Chuyện vô sỉ hơn, Cô còn chưa làm đâu."

Hắn cố tình thò tay vào trong chăn lụa, khẽ nói: "Cô nghe nói những những mỹ nhân trong cung, sau khi rửa sạch sẽ, cứ trần trụi như vậy nằm trên long sàng, chờ phục vụ. Lúc này A Ngôn cũng là như vậy sao?"

Tai của Giang Uẩn lập tức đỏ bừng, tức giận nhìn hắn.

Một lúc sau, y hít sâu một hơi, quay đầu, vẫn vùi mặt vào trong gối, nói: "Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên, đừng trì hoãn việc ta ngủ."

Tùy Hành: "…"

Nói gì vậy.

Nói cứ như hắn là đồ sắc quỷ thú tính quá độ không bằng.

"Được rồi, chọc ngươi mà thôi, xem ngươi nóng tính chưa kìa."

Tùy Hành cười một tiếng, đi lên cởi vòng khóa ra.

Giang Uẩn xoa cổ tay, lại nói: "Y phục."

"A."

Tùy Hành lập tức xuống giường, đi lấy hết toàn bộ đai thắt lưng ngọc và y bào trong rương hòm giấu ở góc tường, đặt lên mép giường.

Giang Uẩn cầm lấy, quay lưng lại, không nhanh không chậm mặc xong y bào, buộc lên đai lưng ngọc, quay đầu lại, thì thấy Tùy Hành ngồi xổm đầu giường, một tay chống cằm, đang cười mỉm, mắt không chớp nhìn y chằm chằm.

Rõ ràng đã nhìn một hồi lâu.

Lạnh nhạt hỏi: "Ngươi… Nhìn cái gì?"

"Đương nhiên là nhìn ngươi đẹp như thế nào rồi.”

Tùy Hành hào phóng nói lại.

Giang Uẩn rũ mắt, tự mình xuống giường.

Tùy Hành vội vàng đứng dậy, hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Giang Uẩn chỉ muốn vận động chân tay bất động đã lâu mà thôi, nghe hắn vội vã hỏi như vậy bèn hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi muốn khóa ta trong tòa điện này, không cho phép ta đi ra ngoài sao?"

Tùy Hành: "…"

Trực giác Tùy Hành nói đây là một câu hỏi chí mạng.

Hắn ho khan, nói: "Đương nhiên sẽ không, nhưng hơn nửa đêm, bên ngoài vừa lạnh vừa không an toàn, Cô lo lắng cho an nguy của ngươi mà thôi."

Giang Uẩn không để ý đến hắn nữa, dọc theo đại điện, tự giang tay, bắt đầu bước đi.

Tùy Hành sau khi xem xét kỹ mới ý thức được đây là y đang vận động tay chân, không khỏi bật cười, khoanh tay đứng trước giường, ánh mắt theo sát hành động của y.

Nghĩ thầm, làm sao trên đời có người vẫy tay cũng xinh đẹp phong nhã như thế.

Không lâu sau, thủ vệ đưa bữa ăn khuya đến. Tùy Hành buông cánh tay, gọi: "A Ngôn, đến đây ăn cơm đã."

Lại là giọng điệu thân mật này giống như bọn họ là người một nhà.

Giang Uẩn chẳng có hứng cùng ăn với hắn chút nào, nhưng nghĩ đến cách mà người này dùng để ép y ăn cơm lúc còn ở trong sơn động, thì bỏ cuộc đi đến, ngồi xuống phía cuối bàn.