Công Tôn Dương biết được việc này, quá phẫn uất nên đã vượt ngục, lẻn vào biệt phủ đánh tên quý tộc kia gần chết. Tên quý tộc kia thông đồng với quan phủ, kết trọng tội rồi trừng phạt, trực tiếp phán hắn tội tử hình. Công Tôn Dương ở trên công đường hô to mình bị oan khuất, thỉnh cầu quan phủ trừng trị hung thủ hại muội muội hắn, mà quan phủ lại giả vờ câm điếc, phán muội muội hắn có tội, không kiềm chế mình, có mưu đồ muốn trèo lên nhà quyền quý. Công Tôn Dương ở trong ngục khóc lóc thảm thiết, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, tự cắt ngón tay, viết ra huyết thư một vạn chữ, nói lớn trời xanh không có mắt.”
“Ngày xử trảm đó vừa lúc gặp được Thái tử Giang Quốc đang đi tuần ở Khương Quốc, Công Tôn Dương ôm tâm lý ngựa chết không còn sợ gì nữa, từ xa nhìn thấy xe ngựa của Thái tử Giang Quốc thì đập đầu xuống đất, trạng thái điên cuồng, hô to hai tiếng oan uổng. Nhóm thủ vệ đều cho rằng người này điên rồi, nhưng không ngờ Giang Uẩn lại kêu người dừng xe lại, nhận lấy huyết thư của Công Tôn Dương, tự mình ngồi vào công đường, xử lý vụ thảm án này một lần nữa. Bởi vì Công Tôn Dương được rửa sạch oan khuất cho nên cũng theo luật mà xử phạt nghiêm khắc tên quý tộc ức hϊếp thiếu nữ ngoài đường.”
“Sau đó Công Tôn Dương chính thức lấy thân phận khách khanh đến Giang Quốc, Giang Uẩn còn cố ý phái người tiếp đón mẫu thân và muội muội hắn đến vương đô, tự lấy ra tiền tài bổng lộc của mình để cho hai mẹ con họ có cái sinh sống.”
“À đúng rồi, thuộc hạ còn nghe nói bởi vì muội muội của Công Tôn Dương bởi vì thất tiết nên không gả ra ngoài được, Giang Uẩn trực tiếp giải quyết vấn đề nan giải này. Y nạp nàng ta vào trong phủ của mình làm thị thϊếp, cũng bởi vì câu chuyện này mà hắn được nhiều người ca tụng…”
Tùy Hành: “...”
Tùy Hành nghe thế cũng đủ rồi, hắn nói tiếp: “Giang Uẩn này đúng là ngụy quân tử, vì để xây dựng thanh danh của bản thân mà chuyện mới lạ nào cũng có thể làm ra.”
“Hết lấy bổng lộc ra lại nạp người vào phủ, hóa ra trên đời này chỉ có hắn là giống như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, người khác thấy chết không cứu đều là kẻ ác.”
“A, đúng là dối trá đến cực điểm.”
Tuy hắn nói như thế, nhưng chính bản thân Tùy Hành nghe đến thủ đoạn thu phục nhân tâm của Giang Uẩn mà cũng có chút khâm phục.
Nếu không phải người này đã chết, hắn thật sự muốn nhìn xem người đó đến cuối cùng có bộ dáng ngụy quân tử thế nào.
Tử Kiều thấy Tùy Hành có thái độ này cũng không lấy làm lạ.
Giang Uẩn có danh đức độ đã vang khắp thiên hạ, các nước chư hầu từ phương Bắc xa xôi lạnh giá đến phương Nam quanh năm ôn hoà, từ đầu đường đến cuối ngõ, bao gồm trà lâu Tùy Đô của bọn họ cũng có lưu truyền rất nhiều giai thoại về vị Thái tử cao quý này, chiêu đãi hiền sĩ đến mức cảm động vì vậy cũng sản sinh ra không ít chuyện xưa.
Tình tiết có chút ly kỳ, ngay cả Tuỳ Hành nghe xong cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Huống chi trong mắt người không thể chứa nổi hạt cát như Tuỳ Hành, những kẻ đạo đức giả mồm miệng đầy nhân nghĩa như Giang Uẩn xưa nay đều không hợp mắt hắn.
Càng có người hiểu chuyện, cố ý lấy “đức danh” của Giang Uẩn và “ác danh” của Tuỳ Hành tạo sự đối lập, dùng sự chân thiện mỹ của Giang Uẩn để làm bật lên sự hung ác của điện hạ, nói điện hạ bạo ngược vô độ, sát nghiệp quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng.
Nếu hắn là điện hạ, nghe thấy hai chữ “Giang Uẩn” cũng thấy khó chịu.
Trần Kỳ cười lạnh nói: “Mua chuộc danh tiếng, đây là kỹ năng tốt nhất của người này, điện hạ không cần quan tâm. Ở trong đó thật thật giả giả, chỉ sợ giống như khúc [Phượng Cầu Hoàng], có mấy ai biết được hết.”
Thái độ của Từ Kiều hơi thay đổi: “Ký Tài huynh có vẻ rất căm hận Giang Uẩn.”
Trần Kỳ tự biết mình thất thố, vội nói: “Để tướng quân chê cười rồi. Không phải thống hận, chỉ là may mắn nhận ra được bộ mặt dối trá của người này, nên thấy khinh thường thôi.”
Từ Kiều gật đầu: “Nếu như người này thật sự vì muốn có được danh tiếng tốt mà cố tình hay bịa đặt ra chuyện này thì đúng là đáng khinh thường.”
“Giữa Trần quân sư và Giang Uẩn hình như có chút ân oán cá nhân.”
Xong việc, Trần Kiều châm chước nói với Tùy Hành.
Tùy Hành đã sớm biết được chuyện này khi hắn nhìn về phía Trần Kỳ nhắc đến Giang Uẩn, hắn làm như vô ý cười: “Có hay không có cũng không liên quan gì, chỉ cần hắn có giá trị cho ta lợi dụng là đủ rồi.”
Từ Kiều ngẫm nghĩ lại cũng không hề lắm miệng, hắn sai binh sĩ kêu quân y lại trị thương cho Công Tôn Dương.
Vì nhớ thương tiểu tình nhân còn đang “ngoan ngoãn” chờ mình ở trong điện, Tùy Hành không ở lại lâu, hắn ra khỏi phòng thẩm vấn, thuận miệng thảo luận bữa khuya với người hầu của Trần Quốc chủ đang ở bên ngoài, sau đó đi về hướng chủ điện.