Tùy Hành vừa lòng đứng dậy, cầm màn và quần áo, đai ngọc rơi lung tung trên giường quấn lại thành một cục, thu dọn xong, hắn cúi người nói: “Ngoan ngoãn đợi ta trở về, yên tâm, ta sẽ không để cho những người khác vào đây”, rồi bước đôi chân dài ra khỏi điện.
Đợi tiếng bước chân kia hoàn toàn biến mất, Giang Uẩn quay đầu lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cửa điện đang đóng chặt.
Y cũng không lo lắng Công Tôn Dương sẽ làm phản, chỉ lo lắng Công Tôn Dương có thể chịu đựng qua được một ải này không.
Dù sao Tùy Hành vẫn chưa thẩm tra ra được kết quả gì.
Đúng như Giang Uẩn dự liệu, Công Tôn Dương rất cứng cỏi, sau khi tỉnh lại hắn liền chửi ầm lên, đầu tiên mắng chửi Trần Kỳ không biết xấu hổ, thất tín bội nghĩa, đầu hàng ngoại địch, là một sự nhục nhã cho năm chữ Tứ công tử Nam Quốc. Sau đó hắn lại mắng Tùy Hành lòng lang dạ thú, sát nghiệt quá nặng sẽ chết không tử tế.
Trên dưới Tùy quân đều bị hắn mắng mỏ một lần, mười tám đời tổ tông đều bị hắn hỏi thăm toàn bộ.
Trần Kỳ trực tiếp sai người dùng trọng hình, làm cho Công Tôn Dương đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn không khuất phục như cũ, trước khi bất tỉnh vẫn đang mắng.
Đến Tùy Hành cũng có chút bội phục sự ngoan cường của hắn.
Như vậy, thẩm tra một hồi cũng không có ý nghĩa gì.
Tùy Hành đánh thức tên mưu sĩ này lần nữa, nói chậm rì: “Ngươi không chịu khai ra, vậy ta cũng chỉ có thể đi thẩm vấn chủ tử của ngươi.”
Hắn không nhanh không chậm lấy một cái ngọc bội màu xanh khắc hình song hạc từ trong lòng ra: “Thứ này, chắc là ngươi cũng nhận ra được chứ?”
Đồng tử Công Tôn Dương co rụt lại, hắn lập tức muốn nhào về phía Tùy Hành nhưng bị cận vệ ấn xuống. Tùy Hành hừ một tiếng, cười nói: “Chủ tử của ngươi thân thể quý báu, tất nhiên sẽ không mạnh mẽ được như ngươi, nếu như lúc đó thiếu một cánh tay hay gãy cái chân, chính là do thuộc hạ bất trung như ngươi.”
Đêm đó, Công Tôn Dương bị thích khách bao vây tấn công, bị trọng thương ngã xuống đất, sau khi hắn tỉnh lại đã thấy mình ở đại doanh Tùy quân. Công Tôn Dương cũng không biết tin tức Giang Uẩn “đã chết”, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ngọc bội cho nên thật sự nghĩ rằng Giang Uẩn đã rơi vào tay Tùy Hành.
Điện hạ yếu ớt như thế, sao có thể chịu được sự nghiêm hình tra tấn của Tùy quân?
Công Tôn Dương trừng mắt nhìn chằm chằm Tùy Hành, tức giận gào rống, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Tùy Hành vẫn tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Ta nghe nói các ngươi đều chú trọng nhất hai chữ trung thành, Công Tôn tiên sinh, việc làm hôm nay của ngươi chỉ lo cho thanh danh của chính mình, không hề lo lắng đến an nguy của chủ tử, nếu ta là Giang Uẩn, không chừng sẽ lạnh lòng đến chết.”
Ngươi này đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, rõ ràng là ngụy biện nói sai thành thật.
Thành công làm cho Công Tôn Dương nôn ra một ngụm máu, trước mắt hắn tối sầm, một lần nữa tức giận đến ngất xỉu.
Trần Kỳ và Từ Kiều cũng không đoán được, Tùy Hành còn muốn lấy cung một cách xảo trá như vậy, đúng là chơi chiến thuật tâm lý khống chế người khác một cách triệt để.
Tiếp theo, Tùy Hành ra lệnh cho thủ vệ làm cho hắn tỉnh dậy.
Cái gọi là thẩm vấn, chính là tàn phá tinh thần con người đến cực hạn, trước mắt Công Tôn Dương đã bị hắn làm cho tức giận phát điên, cảm xúc không ổn định, là lúc tinh thần yếu ớt nhất.
Hắn vẫn lắc lư cái ngọc bội như cũ: “Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, ta không chỉ có thể buông tha cho chủ tử ngươi mà còn có thể cho chủ tớ hai ngươi được đoàn tụ, còn có thể hứa cho ngươi chức quan và bổng lộc cao hơn so với khi ngươi ở Giang Quốc.”
“Còn nếu không, ta cũng chỉ có thể thẩm vấn Giang Uẩn ngay lập tức.”
Tùy Hành vẫn không thể thành công.
Công Tôn Dương không đành lòng từ bỏ chủ cũ, nhưng cũng không muốn vì bản thân mình mà đẩy chủ tử vào chỗ nguy nan, vì thế trực tiếp lựa chọn uống thuốc độc.
Đây là lần đầu tiên Tùy Hành gặp được một người ngang ngạnh như vậy, hắn không khỏi nhăn lông mày, hừ lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi chết đi thì ta sẽ buông tha cho Giang Uẩn sao, ta chỉ biết ta sẽ tra tấn y dã man hơn.”
Công Tôn Dương căm giận hỏi lại: “Nếu ta khai ra, ngươi chắc chắn sẽ bỏ qua cho điện hạ sao? Lời hứa của lang sói có thể tin được sao, ta tình nguyện lấy cái chết để giữ gìn danh dự, cũng tuyệt đối không làm tiểu nhân thất tín bội nghĩa! Ân tình của điện hạ, kiếp sau ta sẽ báo đáp!”
Nói xong, hắn lại muốn đâm đầu vào tường tìm đường chết.
Tùy Hành chỉ có cách đem người nhốt lại, hắn buồn bực hỏi Từ Kiều và Trần Kỳ: “Giang Uẩn này rốt cuộc đã cho hắn bao nhiêu cái tốt mà có thể làm cho hắn khăng khăng một mực nguyện lòng trung thành như vậy?”
Từ Kiều nói: “Có chuyện này có lẽ Điện hạ không biết, người này xuất thân là hiệp khách giang hồ, khi ở Khương Quốc bởi vì lỡ tay gϊếŧ người nên bị quan phủ địa phương truy nã như đạo tặc, muốn gϊếŧ hắn, có hai trọng tội nên trực tiếp bị phán xăm lên mặt và bị đày, thanh danh không thể xấu hơn. Mẫu thân và muội muội của hắn cũng bị liên lụy, bị người ở quê nhà đuổi đi, ăn xin khắp nơi kiếm sống, muội muội của hắn bởi vì có dung mạo xinh đẹp mà bị quý tộc địa phương đùa giỡn rồi cưỡиɠ ɧϊếp bên đường.