Thật ra chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể nhìn thấy trên bốn góc giường đều có treo một sợi xích có hình dạng và cấu tạo giống hệt nhau, được làm bằng vàng.
Trần Quốc chủ nổi danh háo sắc hoang da^ʍ, gần sáu mươi tuổi vẫn coi việc đùa giỡn với thiếu niên mười mấy tuổi làm niềm vui, cho nên ở trên giường của mình trang bị thêm vài công cụ loại này cũng không hề kỳ lạ.
Giang Uẩn nhìn theo tầm mắt của hắn nên cũng thấy được, y hơi hơi nhíu mày.
Tùy Hành ở phía trong màn đã một lần nữa quỳ lên giường, sắc mặt âm trầm, không nói lời nào liền luồn tay vào cổ áo của Giang Uẩn, bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người Giang Uẩn ra.
Giang Uẩn biến sắc, y bị hắn tàn nhẫn đè lên người, cơ thể nặng nề không thể động đậy, chỉ có thể cắn răng nhìn chằm chằm hắn.
Tùy Hành không làm ra động tác dư thừa nào, thuần thục cởi bỏ đai ngọc, chỉ hai ba động tác đã cởi sạch sẽ áo bào và áo lụa đang che chắn cẩn thận bên trong, không hề chừa lại cái nào.
“Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?”
Từ lúc gặp mặt đến nay, tuy rằng bọn họ đã phát sinh quan hệ thân mật nhiều lần, nhưng khi hắn hành sự vẫn theo từng bước rõ ràng, chưa bao giờ thô bạo không chịu nói lý như bây giờ.
Giống như phát điên rồi.
Tùy Hành không trả lời, sắc mặt hắn nặng nề, hoàn toàn là bộ dạng hung ác, nham hiểm, chống một đầu gối lên, nghiêm túc nghiên cứu cách khởi động cơ quan xiềng xích bằng vàng trên giường.
Trần Quốc chủ không hổ danh là quỷ háo sắc nổi tiếng khắp chư quốc, thiết kế vòng xích này có thể nói là hết sức khéo léo, có thể xem như đỉnh cao của trí tuệ nhân loại, ổ khóa không chỉ được làm tinh xảo mà người sử dụng còn có thể tùy ý điều chỉnh kích cỡ lớn nhỏ theo sở thích, kết hợp cùng với bốn trụ giường bằng vàng cũng có thể điều chỉnh được chiều dài.
Giang Uẩn đoán được hắn muốn làm cái gì, tay chân cuộn lại, y nghiêng đầu, đem mặt mình chôn vào trong gối.
Đợi hồi lâu, hắn không nghe thấy tiếng động nào, người kia cứ vậy mà phơi cơ thể y ở ngoài không khí. Giang Uẩn không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Tùy Hành vẫn nắm xích vàng như cũ, đưa qua đưa lại xem xét.
“Ở bên trong.”
Giang Uẩn thật sự không nhìn được nữa, y cắn môi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tuy Hành nhìn vào bên trong rồi kích hoạt cơ quan, quả nhiên, vòng xích được mở ra dễ dàng.
Vẻ tối tăm giữa hai chân mày hắn càng nhiều hơn.
Nghĩ xem, vì sao y lại hiểu rõ cơ quan này như vậy, không phải do lúc trước đã từng làm chuyện này với người khác sao.
Vết sẹo ái muội nơi bí ẩn kia, có phải là dấu vết lưu lại khi hoan ái cùng tình lang khác?
Y nói chưa từng có tình lang, thật sự là không có sao? Có phải chỉ là lừa hắn, trấn an hắn không?
Suy nghĩ trong đầu hắn loạn như ma.
Lông mi Giang Uẩn run rẩy, thúc giục lần nữa: “Ngươi… ngươi nhanh một chút.”
“Gấp cái gì.”
Giọng nói Tùy Hành nặng nề.
“Lát nữa cho ngươi hưởng thụ đủ.”
Nói xong, hắn càng tức giận hơn. Rõ ràng là hắn trừng phạt y, mà đối phương không chỉ không sợ, mà còn thúc giục hắn.
Tùy Hành hừ một tiếng, kéo cổ tay trái của Giang Uẩn qua, một tiếng răng rắc vang lên, dùng còng tay khóa lại.
Cảm nhận được cảm giác lạnh như băng của kim loại, Giang Uẩn nhẹ nhàng run rẩy.
Nhưng trước mắt, hắn cũng không hề có chút sức phản kháng.
Chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chờ đợi động tác làm nhục tiếp theo của đối phương.
Nhưng mà Tùy Hành từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn nến, hắn lẳng lặng đáng giá khuôn mặt quá mức xinh đẹp, thanh diễm và xương cốt mỏng manh của tiểu tình nhân. Sau đó hắn duỗi tay, kéo một cái chăn tơ tằm nhẹ nhàng che lên người Giang Uẩn.
Giang Uẩn mở mắt ra, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn hắn.
“Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?”
Tùy Hành giống như rất thích thú biểu cảm này của y, thậm chí ngay từ đầu đã cố tình tạo ra biểu cảm ái muội để mê hoặc y.
Giang Uẩn ra vẻ trấn định, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác buồn bực lại xấu hổ, hai bên tai nhợt nhạt hơi hồng lên.
Tùy Hành càng thêm sung sướиɠ.
Hắn cúi người, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết, chắc là do trong đầu A Ngôn lại có nhiều suy nghĩ về việc tà loạn như vậy.”
Giang Uẩn duỗi tay đẩy hắn ra.
Vừa động đậy, cái chăn bóng loáng như lụa tơ tằm trên người lập tức trễ xuống dưới, để lộ ra một chút cái vai thon, lưng gầy.
Tuy Hành bắt lấy cái tay kia, hơi mỉm cười: “Lại muốn nhào vào ngực ta.”
Giang Uẩn: “...”
Giang Uẩn dùng sức rút tay ra, cái chăn tơ tằm lại rớt xuống nửa tấc.
Tùy Hành cười lớn, kéo cái chăn lên một lần nữa, che kín mít cho tiểu tình nhân, giữa chân mày có vẻ lưu luyến nói: “Điểm huyệt sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng ta lại không nỡ dùng dây thừng, nhưng ta cũng sợ ngươi không nghe lời, không có ta bên cạnh, ngươi sẽ lén chạy đi, nên chỉ có thể dùng cách này.”
“A Ngôn ngại ngùng như thế, chắc sẽ không vì chạy trốn mà để thân mình trần trụi đi ra ngoài, đúng không?”
“...” Giang Uẩn quay đầu đi, hoàn toàn không để ý đến hắn.