Tuỳ Hành dùng ánh mắt và ngữ khí vô cùng kiên định nói, hoàn toàn không cho Giang Uẩn thương lượng.
Tâm tư Giang Uẩn hơi trầm xuống, phát hiện sự tình dường như phiền toái hơn hắn dự đoán.
Con sói này, thật sự để mắt tới hắn.
Hơn nữa còn cắn hắn rất chặt, không hề có ý định nhả ra.
Đang giằng co, binh sĩ ở bên ngoài đã cấp báo: "Điện hạ, Từ tướng quân cầu kiến.”
Thanh âm Từ Kiều ngay sau đó vang lên: "Cái kia… thần ở ngoài điện nói cũng được. Điện hạ, mưu sĩ bên cạnh thái tử Giang quốc, Công Tôn Dương đã tỉnh, Trần quân sư đã đi trước, điện hạ có cần tự mình đi thẩm vấn không?”
“Biết rồi.”
“Cô sẽ đến sau.”
Tùy Hành vẫn nhìn Giang Uẩn, đáp lời Từ Kiều.
Từ Kiều rất nhanh lui ra, trong điện một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Ánh nến không tiếng động chiếu rọi hình bóng cả hai.
Trong đầu Giang Uẩn đang nghĩ đến tin tức của Công Tôn Dương vừa mới nghe được.
Tùy Hành cho rằng thời khắc mấu chốt như vậy mà y lại thất thần, có chút mất hứng nói: "Cô như thế này khiến ngươi không thích à?”
Môi Giang Uẩn mấp máy, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Tùy Hành mặt mũi u ám, đột nhiên buông tay đứng dậy, bước xuống giường, Giang Uẩn cho rằng hắn cuối cùng cũng chịu rời đi để lo việc quân doanh nên thầm thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy Tùy Hành đưa lưng về phía y, đeo Lang Đầu Đao, mặt hướng cửa điện, dáng người cao lớn bệ vệ cứ vậy ngồi xổm xuống, đường cong cơ bắp từ vai kéo xuống thắt lưng tạo nên góc độ hoàn mỹ. Tuỳ Hành cứ vậy ngồi im ở đó thật lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tùy Hành đương nhiên là đang một mình hờn dỗi.
Hắn sợ nếu tiếp tục giằng co, hắn sẽ nhịn không được sự nóng nảy, làm người ta bị thương.
Hắn không muốn làm tổn thương người hắn yêu quý.
Tuy rằng tiểu tình nhân trước mắt này đúng là không biết tốt xấu khiến hắn tức giận.
Vậy mà không thích hắn, muốn rời khỏi hắn.
Hắn đường đường là thái tử Tùy quốc, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khuất nhục như thế đâu.
“Điện hạ, Từ tướng quân phái người tới hỏi điện hạ có thể đi qua chưa?”
Thanh âm thủ vệ cẩn thận từng li từng tí vang lên.
Tùy Hành không đáp, chậm rãi đứng lên, đi trở lại giường.
Giang Uẩn vẫn không nhúc nhích, y nằm giữa gối, ngước mắt bình thản nhìn hắn.
Tầm mắt Tùy Hành rơi xuống một cái khóa màu vàng treo trên cột giường, đuôi lông mày khẽ động, hắn giống như đã tìm được phương pháp để tiêu tan cơn tức giận này của mình, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà ác.